Mỹ An và Thanh Bách đều rất nhanh được đưa đến bệnh viện, Thanh Tùng vẫn luôn ôm chặt lấy Mỹ An không chịu buông ra.
Mỹ An mặc dù không còn nhiều sức lực vẫn cố tránh né cậu, nhẹ giọng nói:
“Anh đi xem Thanh Bách đi, em không sao cả”
“Em nói không sao thì không sao à? Đợi bác sĩ kiểm tra mới biết được, bên kia đã có Linh Chi rồi, em đừng bận tâm” - Thanh Tùng đáp.
Mỹ An cười chua chát, Thanh Bách đã có Linh Chi ở bên cạnh rồi, cô có quan tâm thêm cũng dư thừa.
Mỹ An nằm đó để bác sĩ kiểm tra, y tá ghim kim tiêm vào tay cô để truyền dịch dinh dưỡng, không biết sao cô thấy đau đến nước mắt chảy ra.
“Mỹ An, em làm sao vậy? Em đau chỗ nào?” - Thanh Tùng lo lắng hỏi.
Mỹ An chỉ lắc đầu, có lẽ là đau lòng chứ không phải nỗi đau da thịt.
Cảm giác không dám yêu không dám hận này, Mỹ An sắp không chịu được nữa rồi.
Thanh Bách thì thảm hơn cô nhiều, từ lúc được đưa lên xe cấp cứu thì đã triệt để hôn mê luôn.
Chưa nói tới vết thương ở vai những vết thương nhỏ lẻ khác cũng sắp nhiễm trùng tới nơi.
Linh Chi ở bên cạnh Thanh Bách không rời, bất kỳ ai muốn đến thăm anh đều phải qua cô ta.
Cô ta không thể ngờ mình bày mưu Mỹ An mà lại vô tình hại Thanh Bách ra nông nỗi.
“Anh cần gì bảo vệ cô ta hả? Anh nói đi, anh đã yêu cô ta rồi sao?” - Linh Chi gào lên bên giường Thanh Bách.
Thanh Bách nghe được nhưng không sao mở mắt nổi, anh đã yêu Mỹ An sao? Tình yêu với Thanh Bách luôn là khái niệm mơ hồ, anh trước giờ chỉ có một người bạn gái duy nhất là Linh Chi.
Nguyên nhân cũng vì Linh Chi trước đây đối tốt với anh, làm nhiều chuyện cho anh.
Sau đó anh cùng Mỹ An kết hôn, đến nay chữ yêu này anh vẫn chưa cảm nhận rõ ràng bao giờ.
Mỹ An vừa khỏe lại một chút là muốn đi sang nhìn Thanh Bạch, Mỹ An nhớ tới lần hỏa hoạn trước ở trong bệnh viện cũng không khác như này bao nhiêu.
Cô đang định tiến đến hỏi thăm vị trí phòng bệnh của anh liền bị một bàn tay bắt lại, Thanh Tùng nhíu mày:
“Sao em lại chạy ra đây rồi? Bác sĩ nói em phải nằm nghĩ trên giường đến mà”
“Em..” - Mỹ An mím môi - “Em muốn đi xem Thanh Bách”
Thanh Tùng gắng gượng nặn ra một nụ cười, cậu tất nhiên biết Mỹ An muốn làm gì:
“Tình trạng anh ấy đã ổn rồi, bên anh ấy có Linh Chi chăm sóc.
Em qua bên đó có khi lại khiến Linh Chi khó chịu”
Thanh Tùng cố tình nhấn mạnh mấy lần chuyện Linh Chi ở bên Thanh Bách.
Cậu sợ sau lần cùng nhau hoạn nạn này hai người kia thật sự phát sinh tình cảm, nên ra sức chia rẽ.
“Dù sao anh ấy cũng vì em mới bị thương, em nhìn một cái cho an tâm thôi”
“Em nhìn một cái cũng đâu bằng bác sĩ người ta chữa trị, nghe lời anh, nghe lời bác sĩ đi”
Mỹ An muốn nói gì nữa nhưng Thanh Tùng ngăn lại đưa cô trở về phòng, bản thân cũng ở lại canh chừng.
Mỹ An thật sự không thoải mái chút nào, cũng may cô nhận được điện thoại của Thiên Kim.
Thiên Kim nói hiện giờ cô không thể công khai xuất hiện nên hy vọng có thể đón Mỹ An về chăm sóc.
Mỹ An tất nhiên đồng ý, ngay ngày hôm sau liền xuất viện.
Cô không nói với Thanh Tùng, Mỹ An sợ lại bị cậu ngăn cản day dưa.
“Sao lại là anh?” - Mỹ An vô cùng bất ngờ khi người đến đón cô xuất viện lại là Võ Tuấn Triết.
“Tất nhiên phải là tôi rồi” - Tuấn Triết mở cửa đỡ Mỹ An vào xe.
“Anh và Thiên Kim đã làm lành rồi?”
“Chúng tôi cơ bản không có cãi nhau” - Tuấn Triết nhún vai.
“Anh rốt cuộc có thật lòng với Thiên Kim nhà tôi không? Đừng ỷ vào anh có tiền làm muốn đùa giỡn ai cũng được” - Mỹ An cảnh cáo.
“Chuyện này Thiên Kim tự có cảm nhận của cô ấy” - Tuấn Triết cong môi - “Cô chưa gặp được Thanh Bách đúng không?”.
Mỹ An lặng người đi một chút rồi khẽ gật đầu.
“Yên tâm tịnh dưỡng đi, khi nào cậu ta khỏe hơn tôi sẽ chuyển lời là cô luôn lo lắng cho cậu ta."
“Không...!không cần đầu, Thanh Bách bình an là được rồi” - Mỹ An gấp gáp nói, cô không muốn hai người ngày càng rối rắm.
Thanh Bách vừa thanh tỉnh lại liền muốn được về nhà tĩnh dưỡng, đặc biệt không muốn ai đến làm phiền, Linh Chi lại càng không.
Anh đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuyện chiếc xe của Mỹ An phải là người trong công ty làm.
Người ngoài không thể biết được lộ trình, phân bố vị trí xe mà ra tay chuẩn xác như thế, hiển nhiên Linh Chi cũng nằm trong vòng nghi ngờ của anh.
“Nếu tra ra là Linh Chi thật thì cậu tính thế nào?” - Tuấn Triết vừa lái xe chở Thanh Bách về biệt thự vừa hỏi.
“Vậy thì lỗi do tôi rồi” - Thanh Bách cười khổ, là lỗi của anh khi đánh giá quá thấp lòng dạ ghen tuông của nữ nhân.
“Nếu là Linh Chi cũng coi như hợp lý, nguyên nhân từ cậu thì hậu quả