Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Mỹ An gần như có thể hòa nhập thật tốt với mọi người ở công ty mới.
Trưởng phòng kinh doanh là một ông chú khá lớn tuổi, ông là cựu thần từ thời chú Tấn Trung, cha Phan Kiệt, khi mới lập nghiệp.
Ông ấy gần như muốn ném hết công việc cho cô:
“Chú muốn từ chức lâu lắm rồi nhưng thằng Kiệt không cho, bây giờ con tới đây coi như chú sắp được về hưu rồi”
“Con làm sao đảm đương hết được, chứ không thể cứ giao cho con đâu đấy” - Mỹ An vừa nói tay vẫn đang xem tài liệu không ngừng.
“Thương trường hiện giờ là của người trẻ, mấy đứa nên tập tự làm chủ” - Ông chú nói xong thì cũng đứng dậy chuẩn bị ra ngoài - “Chú sắp đi du lịch với vợ, chắc hai ba tuần nữa mới trở về”
Mỹ An gần như không thể nói thêm một lời nào nữa, cô nhìn công việc chất đống phía trước vừa hoang mang vừa có chút hào hứng.
Người ta không nói sai, công việc sẽ giúp con người quên đi muộn phiền.
Mỹ An cầm theo một bản hợp đồng đi tìm Phan Kiệt, thư ký nói cậu ta đang phòng nghiên cứu.
“Hợp đồng này đã đến hạn thanh toán từ nửa tháng trước rồi nhưng vẫn chưa ai xử lý, em có muốn xem qua không?”
Phan Kiệt vẫn đang say mê với một đống dây điện và thiết bị gì đó, nhún vai đáp:
“Chị cứ xử lý đi”
Mỹ An câm nín, Phan Kiệt chính là kiểu chỉ để tâm vào sự sáng tạo và các sản phẩm tiên tiến còn chuyện kinh doanh, lợi nhuận hầu như đều bỏ qua.
“Vậy chị có toàn quyền quyết định?”.
“Tất nhiên, chị cứ làm gì chị cho là đúng” - Phan Kiệt trả lời rất thản nhiên, đầu vẫn chưa từng ngước lên nhìn cô.
Mỹ An hít sâu một hơi quay về phòng làm việc, cô biết sao Phan Kiệt lại tuyển cô mà không cần suy nghĩ rồi.
Công ty này từ trên xuống dưới đều là những người tùy hứng.
“Chị Mỹ An, trưa nay chị muốn ăn gì để em đặt.
Mì Ý hay cơm bò hầm? Thôi để em quyết luôn cho”
“Nếu chị muốn làm chút bia cho tỉnh người thì trong tủ lạnh ở đằng kia cũng có đó”
Và những sự tùy hứng này làm Mỹ An thấy rất tuyệt.
Có lẽ khi nhìn bọn họ đang tràn đầy sức trẻ thì cô cũng có nhiều năng lượng tích cực hơn.
Tan ca, Mỹ An ôm theo một chồng tài liệu cao về nhà xem để tiết kiệm thời gian.
Trong đầu cô đang nghĩ có nên chơi sang mà gọi xe taxi không bởi vì với đống này mà đi xe bus thì quá hành xác rồi.
Mỹ An chưa kịp nghĩ xong thì đã có một chiếc xe đợi sẵn hiện ra trước mắt, nhưng chiếc xe này có cho thêm tiền cô cũng không bước lên.
Thanh Bách tựa vào xe nhướng mày với cô như hỏi Có cần giúp đỡ không và Mỹ An nhẹ nhàng bước tới ném thẳng cho anh một câu rồi đi thẳng.
“Đừng làm phiền tôi.”
Thanh Bách tất nhiên đuổi theo cô, lần này anh không dùng giọng điệu gay gắt nữa:
“Mỹ An, trở về đi, cô không thể ở đây”.
“Anh cho tôi ba lý do tại sao tôi không thể làm việc ở Phan Kiệt đi” - Mỹ An bình tĩnh đáp lại.
“Không lý do gì cả, cô phải trở về bên cạnh tôi” - Thanh Bách vừa kiên nhẫn chưa được hai cậu đã quay về dáng vẻ bất chấp mọi lý lẽ.
“Anh không phải là trẻ con và tôi cũng không phải món đồ chơi mà anh có thể giữ khư khư bên mình” - Mỹ An cố gắng phân tích tâm trạng hiện tại của anh - “Tôi sẽ nói anh biết ba lý do tôi muốn làm việc ở đây, môi trường tốt, tiền lương tốt và sếp tốt”
“Những cái đó Bách Niên cũng có thể cho cô”
Mỹ An cảm thấy Thanh Bách nói mà không biết ngượng, Bách Niên ngoài tiền lương cao ra thì đồng nghiệp và sếp không có một từ nào miêu tả là tốt được cả.
“Vậy tôi sẽ cho anh lý do thứ tư tôi muốn làm việc ở Phan Kiệt, nơi này không có anh” “Trần Mỹ An, đừng được nước làm tới, tôi đã nhân nhượng lắm rồi” - Thanh Bách cau mày.
Mỹ An không hiểu sao cô lại đứng đây đôi co với Thanh Bách trong khi đang một thùng giấy tờ nặng mấy kg trong người.
“Nếu anh còn chút tử tế thì hãy để tôi được thuận lợi bắt đầu lại đi” - Mỹ An nói xong thì nhìn thấy xe của Phan Kiệt đang chạy ngang liền vẫy tay gọi.
“Bắt đầu lại?” - Thanh Bách vẫn chưa kịp tiêu hóa câu này của Mỹ An thì đã thấy cô lên xe của Phan Kiệt rời đi.
Thanh Bạch trầm mặc, hai tay nắm lại thành quyền, Mỹ An muốn bắt đầu lại với người khác.
Sự bắt đầu đó hoàn toàn không muốn dính líu đến anh.
Thanh Bách không cho phép, một khi anh còn chưa gật đầu thì cô đừng hòng đạt thành ý nguyện.
Phan Kiệt chứng kiến tình cảnh của hai người bọn họ không biết phải khuyên gì.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm yêu đương cũng không có kinh nghiệm giải quyết loại người như Thanh Bách.
“Em nghĩ chị đừng làm căng với anh ta quá”
“Tại sao?” - Mỹ An xụ mặt.
“Bách Niên có thể đè bẹp Phan Kiệt bất cứ