Dạo gần đây Thanh Bách dành rất nhiều thời gian cho công việc, anh muốn đối phó với Tấn Khang.
Mọi người đang tập trung về dự án xây dựng cảng ở bờ Đông.
Đáng lẽ Bách Niên sẽ không can dự vào, vì các hạng mục lớn trong năm của công ty đã đủ rồi.
Nhưng khi Thanh Bách biết Tấn Khang muốn lấy được dự án này thì cũng hạ quyết tâm tranh giành.
Thanh Bách không có thì giờ đi gây khó dễ cho Mỹ An, công việc của cô vừa thoải mái vừa thuận lợi.
Phan Kiệt cầm một xấp tiền đưa cho cô, Mỹ An lắc đầu từ chối:
“Chị chưa làm đến một tháng em đã phát lương cho chị là không hợp quy tắc đâu”
“Có gì không được chứ, đây là tiền thưởng thôi.
Tiền lương còn chưa phát mà” - Phan Kiệt nhất quyết đưa tiền cho cô.
“Nhưng mà như này cũng nhiều quá đó” - Mỹ An đếm thử số tiền trong tay mình, so với lương tháng thì cái này còn nhiều hơn.
“Việc chị khiến cho Thanh Bách không đối phó với Phan Kiệt nữa đã cứu lại cho em hàng chục mổi làm ăn, phần tiền này chả là gì cả” - Cậu cười nói.
Mỹ An cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô vẫn đang lo tháng này không có tiền đóng tiền nhà.
“Nếu em đã nói vậy thì phần này chị sẽ nhận”
“Chị muốn tăng lương cũng được, mấy cái hợp động quá hạn chị cũng xử lý giúp em luôn.
Nghiệp vụ trong phòng kinh doanh bây giờ không ai qua chị cả” - Phan Kiệt vẫn không ngừng thể hiện sự khen ngợi.
Mỹ An cười cười, có chút tự hào cùng xấu hổ.
Tính ra những cái này phần lớn đều do Thanh Bách chỉ dạy nhiệt tình, tuy anh luôn nói mấy lời khó nghe nhưng làm việc với Thanh Bách học hỏi được rất nhiều.
“Em có biết dạo này bên Thanh Bách đang bận rộn gì không? Chị nghĩ không đơn giản mà anh ta buông tha chúng ta” - Mỹ An muốn hỏi thăm về anh.
“Nghe bảo bờ Đông sắp xây cảng, vụ này là một lời mười nên ai cũng không muốn bỏ qua”
Suốt từ lúc bước khỏi phòng Phan Kiệt xuống đến sảnh cô vẫn không ngừng suy nghĩ.
Cô biết rõ Bách Niên đã kết sổ các dự án lớn trong năm nay, chính Thạnh Bách cũng thông báo xuống từ nay đến cuối năm công ty không ký các hợp đồng lớn.
Vậy vì sao Bách Niên lại muốn tranh giành vụ bờ Đông này?
“Mỹ An, Mỹ An..” - Một tiếng gọi làm cho Mỹ An giật mình, có người đang đứng đợi cô, là Thanh Tùng.
Mỹ An không hề tự nhiên bước qua chào hỏi:
“Sao anh đến đây?” “Anh đã hỏi rõ Vân Anh rồi, anh xin lỗi em” - Thanh Tùng đầy vẻ khẩn trương bắt lấy cánh tay Mỹ An - “Anh không ngờ vì mình mà gây ra nhiều phiền phức vậy cho em”
Mỹ An gượng cười dùng sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của cậu:
“Anh có hỏi rõ là Vân Anh đã làm những chuyện gì chưa?”
“Cô ấy nói đã đến tìm em nói mấy lời khó nghe, cô ấy cũng chỉ vô tình than vãn với anh trai mấy câu.
Không ngờ anh ta lại đi hãm hại em, làm ra nhiều chuyện quá đáng như vậy” - Thanh Tùng nghiến răng - “Chuyện này em không cần trách Vân Anh, trách anh là được, đều vì anh”
Mỹ An bật cười chua chát, cô không ngờ mấy lời nói dối này mà Thanh Tùng cũng tin cho được.
Tấn Khang chỉ vừa về nước thôi, hắn ta vừa về đã phải gánh hết hậu quả do Vân Anh gây ra.
Cô ta cũng thật thông minh, cứ vậy đổ hết cho anh mình xuất sắc đóng vai người vô tội.
“Nếu anh đã nói vậy thì tôi không còn gì để nói, tôi cũng không trách ai cả.
Có trách thì cũng là trách tôi xui xẻo, có mắt như mù tin tưởng nhầm người”.
“Mỹ An, em đừng như vậy” - Thanh Tùng nghe ra rõ sự mỉa mai và xa cách trong câu nói vừa rồi.
“Chuyện qua cả rồi nên anh không cần phải xin lỗi.
Nếu anh muốn tốt cho tôi thì đừng đến đây nữa, để Vân Anh biết chẳng phải sẽ làm tìm tội gây rối sao?”
“Vân Anh sẽ không làm vậy nữa đâu, anh đã cảnh cáo cô ấy rồi” - Thanh Tùng lại vươn tay giữ Mỹ An lại khi thấy cô muốn rời đi.
Lần này Mỹ An mạnh mẽ hất tay anh ra không chút nể nang:
“Lưu Thanh Tùng, tôi đã nói hàng chục lần là đừng tìm tôi nữa.
Dù không muốn nói nhưng chẳng phải vì anh mà tình bạn giữa tôi và Vân Anh mới đi đến bước này sao?”
“Anh xin lỗi..” - Thanh Tùng chỉ có thể nói lời này thôi.
Mỹ An cảm thấy đau đầu vô cùng, cô sắp quên chuyện của Vân Anh rồi thì Thanh Tùng lại xuất hiện.
Một lần nữa làm rạch toạc vết thương kia, một lần nữa nhắc nhở cô đã bị bạn thân của mình phản bội ra sao.
“Tôi đã bắt đầu lại rồi, tôi đang rất tốt nên mong anh đừng tới làm xáo trộn bất kỳ điều gì nữa”
“Mỹ An, thật ra anh đến đây là muốn em rời đi cùng anh.
Em đã rời bỏ Bách Niên rồi, cần gì chạy tới nơi này làm công.
Em có thể về Tập đoàn Lưu gia với anh không thì anh mở công ty riêng cùng em” - Thanh Tùng chân