Mỹ An từ sau khi nói chuyện với Thanh Bách trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tới những lời hôm đó.
Đầu óc có lúc cứ như ở trên mây, nhiều khi ngồi ngẩn người trong công ty khiến mọi người lo lắng.
“Chị Mỹ An, hợp đồng này xử lý rồi chị lại đưa cho em lần nữa" - Một cậu nhân viên bước tới trước mắt cô - "Mấy nay em thấy sắc mặt chị không tốt, hay nghỉ ngơi một ngày đi.”
“Đúng đó, chị nghỉ một ngày bọn em vẫn lo được mà" - Một người khác lên tiếng.
“Chị không sao đâu, chắc do thiếu ngủ thôi” - Mỹ An lắc đầu cười..
Được copy tại * TRЦм trцуen.
oгg *
Trước nay chưa từng nghe Thanh Bách nói mấy câu có tình cảm như vậy bao giờ.
Đến lúc nghe được cô vừa có chút vui vừa có chút sợ, bởi vì giữa bọn họ làm sao mà nói chuyện tình cảm tiếp được đây. Mỹ An thở dài một hơi đi tìm Phan Kiệt, cô gõ cửa bước vào phòng, thấy cậu đang đội một chiếc nón có nhiều dây điện trông giống một thiết bị gì đó.
“Nếu em đang bận thì chị ra ngoài trước”
“Chị ngồi xuống đi” - Phan Kiệt tháo linh kiện ra - "Từ hôm gặp Thanh Bách trở về, chị đã có tâm sự rồi”
“Em cũng nhìn ra hả?” - Mỹ An có chút sầu não.
“Hai người nói gì mà khiến chị trầm tư thế này?”
“Thanh Bách muốn đối đầu với Tấn Khang bằng dự án ở bờ Đông, khi chị hỏi anh ta tại sao lại làm vậy.
Thanh Bách nói là vì chị và anh ta” - Mỹ An rũ mắt.
“Quào! Em bắt đầu thay đổi suy nghĩ về anh ta rồi đấy” - Phan Kiệt cảm thán - “Nếu người ta đã thẳng thắn thừa nhận như vậy chị còn lăn tăn cái gì?”
“Anh ta thừa nhận gi?" - Mỹ An không hiểu.
"Thích chị” “Không thể nào!” - Mỹ An ngay lập tức phủ nhận - “Em không hiểu đầu, giữa bọn chị đã xảy ra rất nhiều chuyện, kiểu yêu thích đó sẽ không thể xuất phát từ trên người Thanh Bách đầu”
Phan Kiệt nhíu mày lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Em là người sống vì hiện tại và tương lai.
Chuyện quá khứ thật sự quan trọng vậy sao? Chị định ôm theo chuyện cũ mà sống cả đời à?”.
"Nhưng...!chị vẫn không thể chắc chắn năm đó Thanh Bách có cùng Tấn Khang hợp tác hay không” - Mỹ An không thể chỉ dựa vào việc bây giờ hai người kia đối đầu mà tin họ chưa từng làm chuyện xấu.
“Sao chị không đi hỏi thẳng Thanh Bách? Nghe anh ta nói xong, tin hay không chỉ mình chị rõ nhất mà thôi.
Đến lúc đó đâu cần phải ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ nữa” - Phan Kiệt sớm đã nhìn ra Mỹ An vẫn luôn vấn vương Thanh Bách.
“Nếu chị tin thì sao?” - Mỹ An cắn môi.
“Thì đi giúp anh ta đối phó Tấn Khang” - Phan Kiệt nhún vai như thể chuyện gì có gì khó giải quyết đầu.
“Ba không nói cho em nhiều về chuyện năm xưa nên chắc không giúp được gì nhưng Tấn Khang đó nhất định phải xử lý.
Hắn ta là đầu mối quan trọng, cũng có thể là hung thủ.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, chị hiểu đạo lý này không?”
Mỹ An nói chuyện với Phan Kiệt mấy câu như bừng tỉnh, không phải cậu nói ra điều gì hay ho mà do người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn người trong cuộc.
Nếu Thanh Bách thật sự muốn đối phó với Tấn Khang, cô hoàn toàn có thể giúp đỡ anh một tay.
Hôm sau Mỹ An xin nghỉ một buổi chạy đến Bách Niên tìm Thanh Bách, cô chỉ cần anh khẳng định lại lần nữa không cầu kết với Tấn Khang.
Mỹ An đến đó thì được Thanh Nhi báo Thanh Bách đã đi tham dự buổi đấu thầu vòng loại của dự án cảng Đông rồi.
“Chị không định quay về thật à?” - Thanh Nhi ôm chặt lấy cánh tay cô.
“Em đừng nhõng nhẽo nữa, chị đi mới một thời gian em cũng đã thăng lên làm nhân viên kinh doanh chính thức còn gì” - Mỹ An xoa đầu có.
"Chị nhanh về đi mà, Minh Thái nói tổng giám đốc việc gì cũng muốn ôm vào mình, sắp bận đến bệnh rồi”
“Liên quan gì đến chị? Công ty hiện giờ đối đãi với chị chỗ nào cũng tốt” - Mỹ An miệng nói mấy lời khó nghe nhưng trong lòng vẫn có chút động lòng.
Mỹ An chờ thêm một lúc vẫn không thấy Thanh Bách quay lại nên quyết định ra về không ngờ bị Linh Chi chặn lại.
Linh Chi sau
một khoảng thời gian bị trảnh mặt thì nhân lúc anh bận rộn tìm cớ quay lại.
"Cô còn đến đây làm gì nữa?” - Linh Chi nghiến răng.
“Không phải việc của cô, tránh qua một bên đi" - Mỹ An cau mày.
“Trần Mỹ An, cô đã rời khỏi đây rồi, là cô tự nguyện đi thì đừng có mặt dày quay lại đeo bám nữa.
Không phải cô đã tìm được một chỗ mới tốt hơn sao, giám