Mỹ An mở to mắt nhìn Thanh Bách, cố gắng tiêu hóa lời anh vừa nói, “người phụ nữ của tôi”, năm chữ này lực sát thương vô cùng mạnh.
Trước đây Thanh Bách từng nói Mỹ An là của anh nhiều lần nhưng toàn là món đồ chơi, rồi vật sở hữu, những điều không dễ nghe lắm.
Lần này Thanh Bách dùng ba từ “người phụ nữ” mang một ý vị vô cùng khác lạ.
“Anh nói gì vậy?”.
“Cô im lặng.” - Thanh Bách lườm Mỹ An.
Hoàng Huy xem một màn vừa rồi cũng hiểu được bản thân nên mau chóng rời khỏi đây:
“Xem ra không phải là vợ cũ, tôi mới là người làm phiền rồi” Thanh Bách nhướn mày tỏ ra khá hài lòng với thái độ này của Hoàng Huy.
“Vậy thôi hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện, tôi đi trước” - Anh ta lấy ra trong túi áo một tấm danh thiếp đưa cho Thanh Bách - “Có cơ hội sẽ cùng anh hợp tác” Thanh Bách cũng lịch sự đưa danh thiếp lại cho Hoàng Huy, Mỹ An nhìn hai người trong lúc này còn không quên xã giao thương mại thật sự có chút bái phục.
Hoàng Huy vừa ra khỏi cửa Thanh Bách liên quay lại đẩy mạnh Mỹ An vào tường, chống hai tay lên giam cô lên, ánh mắt rực lửa:
“Ai cho phép cô chạy đến đây xem mắt?”.
“Không có!” - Mỹ An ra sức lắc đầu, cô không có đến đây xem mắt thật.
“Cô còn dám chối?” - Thanh Bách nhìn cô từ đầu tới chân, tay cũng vuốt ve quay eo cô - “Ăn mặc đến mức này còn nói không phải đi quyến rũ đàn ông?”
Mỹ An còn tính giải thích thêm mấy câu lại bị thái độ này của anh chọc giận:
“Tôi đi quyến rũ đàn ông thì liên quan gì đến anh? Chúng ta là vợ chồng cũ, anh lấy tư cách gì quản tôi yêu đương với người khác?”.
Thanh Bách thật sự không nhịn được nữa, anh dứt khoát nhấc bổng Mỹ An lên, giữ chặt hai chân cô, áp người cô vào tường cưỡng hôn.
Mỹ An cố sức né tránh, hai người giằng co qua lại, môi răng va chạm mãnh liệt, đến lúc buông ra, môi cả hai đều rướm màu.
“Từ đâu mà cô quen biết được người khi nãy hả?” - Thanh Bách vẫn chưa có ý định để Mỹ An xuống, tiếp tục chất vấn cô.
Mỹ An liếm liếm môi, mùi máu nhàn nhạt trong miệng khiến cô có chút đau đầu, cô thật sự có biết Hoàng Huy là ai đâu. !“Tôi đi nhầm vào đây, anh ta tên gì tôi còn mới biết cách đây mấy phút” “Không biết là ai cũng dám đến xem mắt, cô dễ dãi như vậy?”
+
“Tôi không có đi xem mắt!” - Mỹ An nghiến răng gầm lên.
Thanh Bách càng nghe Mỹ An giải thích càng nghe không lọt tại: Không đi xem mắt còn đến đây làm gì? Cô đứng nói không biết chỗ này đang diễn ra cái gì!”.
Mỹ An thở dài, chắc chắn là ông trời chơi cô, cô chỉ mới nghĩ anh sẽ thế nào khi hay cô đi xem mắt thì liền gặp ngay trường hợp thực tế.
“Anh bỏ tôi xuống trước được không?” - Tư thế cô dính ở trên tường này quá là xấu hổ rồi - “Tôi không có đi xem mắt thật, tôi đi cùng Thiên Kim tới tìm Tuấn Triết”
Thanh Bách nhíu mày, dường như nắm bắt được trọng điểm rồi, anh để cô xuống:
“Vậy Thiên Kim và Tuấn Triết ở đâu? Cô tại sao lại chạy vào phòng của người khác hả?”
“Trùng hợp thôi” - Mỹ An cười khổ - “Tôi với anh đi tìm hai người kia trước đã.”
Mỹ An nhân lúc Thanh Bách không chú ý liền thoát khỏi vòng tay anh chạy ra ngoài.
Thanh Bách nhanh chóng đuổi theo cô, vừa ra tới hành lang liền thấy Tuấn Triết và Thiên Kim cũng đang giằng co níu kéo qua lại.
“Em có thể bình tĩnh nghe anh giải thích không?” - Tuấn Triết nắm tay Thiên Kim.
“Em bình tĩnh mà, em chỉ muốn đến đây xác nhận một số chuyển thôi.
Em có đáp án mình mong muốn rồi” - Thiên Kim hít sâu một hơi.
Tuấn Triết để trán, gấp gáp giải thích: “Anh đã nói chuyện rõ ràng với cô ta rồi, một màn xem mắt này là diễn thôi” “Anh diễn hay như thế có lẽ bình thường ở bên em cũng là diễn”.
Mỹ An thấy Thiên Kim hình như đang ấm ức muốn chạy qua giúp đỡ bạn mình không ngờ bị Thanh Bách kéo lại.
“Cô là người ngoài cuộc, xen vào cũng không giúp ích được gì đâu”
Thanh Bách nhớ rõ