Sáng hôm sau Mỹ An là người tỉnh lại trước, cô không nhớ hôm qua mình đã ngủ lúc nào chỉ biết bây giờ đang nằm trọn trong vòng tay ai kia.
Mỹ An khẽ chạm vào đầu mũi của anh, khoảng cách của hai người lúc này rất gần, hơi thở đều đặn của anh cô cũng nghe được thật rõ ràng.
“Lúc trước tôi đều phải chạy theo anh, bây giờ không muốn dính líu nữa thì anh ngược lại đuổi theo tôi.
Là anh cuối cùng cũng nhận ra hay khẩu vị đột nhiên thay đổi đây?”
Thanh Bách sớm đã dậy rồi, chỉ là muốn giả vờ để xem phản ứng của cô thôi.
Anh không ngờ cô lại hỏi mình một câu vậy còn kèm theo tiếng thở dài.
Thanh Bách thấy Mỹ An muốn ngồi dậy liền bắt lấy tay cô níu lại.
“Đi đâu đó?”
"Anh dậy rồi? - Mỹ An bất ngờ quay đầu nhìn anh, lúc này cô mới nhớ tới bộ dạng xấu hổ của hai người.
Mỹ An vội với lấy chăn che chắn người mình lao vào nhà vệ sinh.
Thanh Bách ngược lại có chút vui vẻ, vẻ mặt ngượng ngùng khi nãy của cô rất dễ trêu ghẹo dục vọng đàn ông, nhất là khi tối qua hai người còn quấn lấy nhau vô cùng mãnh liệt. Tâm trạng của Mỹ An thì không tốt được như vậy, cô nhìn chính mình trong gương, liên tục xối nước lên người để thanh tinh.
Nếu những lần trước Mỹ An có thể đổ lỗi là anh cưỡng ép cô thì rõ ràng đêm qua là cô tự nguyện, Mỹ An thấy mình ngày càng sa đọa.
Cô nhìn sang túi xách khi nãy mình tiện tay lấy vào nhà tắm, lấy điện thoại trong đó ra gọi cho Thiên Kim.
"Cậu ổn chứ?”
"Tớ...!tớ không sao..” - Thiên Kim và Mỹ An đều có chút khựng lại, giọng nói hơi khàn của cả hai đều là minh chứng cho một đêm rên rỉ vừa qua.
Mỹ An mím môi, cô cũng xấu hổ: "Vậy...!vậy cậu và Tuấn Triết nói rõ rồi?"
“Có thể xem là vậy.
Hôm qua tớ thấy cậu đi cùng Thanh Bách, hai người..." "Tớ ổn” - Mỹ An gấp gáp nói - “Có gì tớ tìm cậu nói chuyện sau” Mỹ An dập máy, cô thở ra một hơi dài.
Cô sợ Thiên Kim lại hỏi sâu thêm, mà cô thì chưa sẵn sàng để trả lời điều gì cả.
Mỹ An bước ra khỏi phòng tắm, Thanh Bách cũng đã ăn vận chỉnh tề đang sắp xếp lên bàn hai phần ăn sáng phục vụ mới mang lên.
“Có spaghetti nghêu và spaghetti cá hồi, cô muốn loại nào? - Thanh Bách tự nhiên hỏi.
Mỹ An cười khổ, cô không định lưu lại thêm nữa:
“Tôi không ăn đâu”. !“Cô gấp gáp cái gì, ăn một bữa sáng thì tốn bao nhiều thời gian” - Thanh Bách nhíu mày.
“Tôi còn phải đi làm”
“Tôi trả lương cho cô, tôi cho phép cô đi trễ hôm nay” - Thanh Bách nhướn mày.
Mỹ An nắm chặt túi xách, hít sâu một hơi nói:
Thanh Bách, tôi muốn rời đi.
Chỉ đơn thuần là tôi không muốn ở đây thêm nữa không liên quan tới mấy thứ khác.” “Tại sao?” - Thanh Bách ném nĩa xuống bàn, lấy khăn lau tay sắc mặt vô cùng không hài lòng.
“Không có tại sao gì cả” - Mỹ An nhún vai.
Thanh Bách thật sự không hiểu nổi cô, mỗi lần hai người xảy ra chuyện hoan ái xong sáng hôm sau không phải tranh cãi thì là Mỹ An một hai đòi bỏ đi.
“Đêm qua chẳng phải chúng ta còn rất tốt sao?”
Mỹ An cắn chặt môi, gắng gượng nói:
“Phải, đêm qua chúng ta đã rất vui vẻ nhưng bây giờ là lúc nên quay về thực tại rồi.” “Ý cô chuyện xảy ra giữa chúng ta đêm qua không phải thực tại?” - Thanh Bách bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nếu anh nói đó là thực tại vậy chúng ta là gì? Anh trả lời tôi đi” - Mỹ An cười chua chát.
Thanh Bách nghiến răng, đi một vòng thật lớn vấn đề vẫn quay về chỗ này.
Nếu anh không cho cô một câu trả lời hài lòng có lẽ
Mỹ An sẽ không bao giờ buồng chuyện này xuống được.
"Cả cô và tôi đều cảm nhận được cảm xúc đó, nhưng cô vẫn luôn chối bỏ nó để đi tìm một thứ khái niệm đại trà nhàm chán”
Mỹ An cảm thấy có lẽ Thanh Bách nói đúng một phần, cô quá cố chấp nhưng cũng chính sự cố chấp này khiến cô yêu anh hơn mười năm qua.
Mỹ An rũ mắt, nhẹ giọng nói:
“Thứ chúng ta đeo đuổi đến cùng không giống nhau, tôi không thể chạy theo anh như xưa nữa”
"Đủ rồi, cô muốn đi thì cứ đi đi" - Thanh Bách lạnh nhạt nói.
Đến lúc Mỹ An đi rồi anh mới thấy có chút trống trải, anh chỉ là không muốn nghe mấy lời xa cách của Mỹ An chứ không muốn đuổi cô.
Hơn nữa anh biết giữ cô một lúc cũng không giữ được dài lâu.
Mỹ An lại chạy đến Phan Kiệt trốn tránh Thanh Bạch, Phan Kiệt nhìn cô như vậy có chút lo lắng:
"Lại cãi nhau nữa à?”
Mỹ An lắc đầu.
Phan Kiệt rất tinh ý nhận ra một vết hôn ái muội còn lưu trên cổ của cô, bước tới sát cô nhỏ giọng hỏi:
"Chị không tự nguyện hả?”.
Mỹ An ngày ra mấy giây mới hiểu được Phan Kiệt đang nói chuyện gì, xấu hổ đấy cậu ra kéo cổ áo cao lên.
“Không như cậu nghĩ đâu”.
"Nếu hai người tự nguyện thì tại sao vừa vui vẻ xong chị còn chạy tới đây điên cuồng làm