Ai cũng nhận ra tâm trạng của Mỹ An mấy hôm nay bất ổn, yêu cầu trong công việc đột nhiên cực kỳ nghiêm khắc, trên mặt cũng không có mấy nụ cười.
Thanh Nhi lo lắng đến hỏi thăm cô nhưng Mỹ An vẫn bày ra bộ dạng không có chuyện gì.
“Có phải tổng giám đốc lại làm sai gì không? Chị không vui chuyện gì thì hãy nói ra, sai thì sửa sai, đừng khiến không khí căng thắng”
Mỹ An cười nói:
“Em không cần lo cho chị đâu, chị tự biết nên làm gì mà
Thanh Nhi thở dài, câu này của Mỹ An chính là muốn mọi người đừng xen vào.
Bản thân cô đã quyết sẽ làm như vậy không cần ai khuyên can. Thanh Bách cũng có chút mong chờ là Thanh Nhi sẽ hỏi rõ được nguyên nhân nhưng khi thấy Minh Thải bước vào lắc đầu thì biết là thất bại rồi.
Mỹ An không chịu nói chuyện với anh, có nói cũng toàn là công việc.
Đã gần một tuần rồi anh chỉ ăn trưa một mình, cảm giác ngột ngạt này sắp làm anh nổi điên.
“Tổng giám đốc, hay là cô ấy đang tới thời kỳ khủng hoảng? Tôi nghe người ta bảo phụ nữ gần ba mươi thỉnh thoảng sẽ có một vài ngày nắng mưa thất thường, ai động vào cũng muốn nổ tung” - Minh Thái đưa ra suy đoán.
Thanh Bách vậy mà lại thấy hợp lý, nhướn mày hỏi:
“Thế phải làm sao? Không lẽ cứ ngồi đợi nó tự hết?”
“Anh có thể thử làm cô ấy vui, đưa cô ấy đi đến nơi cô ấy thích, mua đồ tặng cho cô ấy”
Thanh Bách nhíu mày, bây giờ anh mới nhận ra hình như anh không hề biết sở thích của Mỹ An.
Cô thích gì, thích đi đâu, anh hoàn toàn mờ mịt, anh chỉ biết mỗi mấy món ăn Mỹ An thích thối.
“Làm vậy sẽ ổn thật sao?”
"Anh chỉ có thể thử thôi, nếu kết quả không như mong đợi thì cũng đừng có đi tìm tôi tính số đó” - Minh Thải nhanh chóng phải bỏ trách nhiệm.
Thanh Bách bắt đầu nghĩ về chuyện làm sao để My An vui vẻ, anh định gọi điện cho Thiên Kim hỏi sở thích của Mỹ An.
Cuối cùng anh lại không làm, cảm thấy vậy sẽ rất mất mặt.
Dù gì cũng từng là vợ chồng đầu ấp tay gối mà thông tin về đối phương anh lại không biết gì cả. !“Vậy cô ấy liệu có biết gì về mình không?” - Anh nói thầm.
Thanh Bách quyết định không ngồi đây đoán mò nữa, trực tiếp đi hỏi đương sự.
Mỹ An thấy anh bước vào phòng thì vô cùng lãnh đạm, giọng điệu công nghiệp nói:
“Báo cáo tháng này cuối ngày tôi sẽ gửi cho anh hiện tại vẫn còn vài chỗ cần chỉnh sửa.”
“Tôi không đến đây vì báo cáo"
Mỹ An ngẩng đầu lên, cười trừ: “Vậy thì chúng ta không còn gì để nói”
“Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu, cô trả lời xong tôi sẽ không làm phiền nữa" - Thanh Bạch trầm giọng.
Mỹ An gật đầu đồng ý.
“Tôi thích màu gì?” - Thanh Bách hít sâu nói, anh không ngờ có một ngày anh lại ấu trĩ đi hỏi người khác chuyện này.
Mỹ An ngày ra mấy giây mới kịp tiêu hóa câu anh nói, cô thấy khó hiểu sao anh lại hỏi có chuyện này.
Tuy nhiên Mỹ An rất bình thản trả lời:
"Anh không thích màu sáng, quần áo phụ kiện đều chỉ dùng những gam tối, đen, xám, chàm hoặc lam
“Tôi thích đi đâu?”
"Anh thích nơi yên tĩnh, anh cũng thích thiên nhiên.
Nếu đi du lịch anh sẽ chọn đi rừng hoặc biển, tránh xa khu đô thị ồn ào”
Thanh Bách bất động, cô hoàn toàn nói đúng, sao anh không hề biết Mỹ An hiểu rõ mình như vậy.
"Tôi sẽ buồn khi nào?” - Thanh Bách nghiến răng nói, anh chưa bao giờ thể hiện sự buồn bã với ai.
Mọi cảm xúc của anh luôn chỉ dừng lại ở phẫn nộ, chán ghét, thất vọng, hài lòng và thờ ơ.
Mỹ An rũ mắt, cô từng thấy anh buồn đúng một lần, đó cũng là lần mà tình cảm cô dành cho anh trở nên thật sự sâu đậm.
Lưu Thanh Bách lạnh lùng tài giỏi trong miệng mọi người hóa ra cũng có một mặt yếu đuối và đáng thương.
“Anh chỉ buồn vì mẹ mình thôi"
“Đủ rồi” - Thanh Bách ngay lập tức cắt ngang lời cô.
Anh quay về phòng làm việc đóng sầm cửa lại, Mỹ An vừa chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim anh.
Thanh Bách thật sự thấy khó hiểu, tại sao đến cả chuyện của mẹ anh mà cô cũng biết.
Đồng thời anh cũng nhận ra một vấn đề, cô quá hiểu anh còn anh thì không biết gì cả.
Giống như suốt bao năm qua anh luôn nhận lấy tình yêu của cô mà chưa từng cố gắng làm điều ngược lại.
Thanh Bách nghĩ anh nên học cách bù đắp lại dần, nếu không thi quan hệ hai người khó mà cứu vãn.
Bên này Thanh Bạch vẫn đang trầm ngâm nghĩ cách dễ dành Mỹ An thì ở bên đây cô và Linh Chi