Thanh Bách đêm nay không biết sao thấy trong lòng bất an, anh xem tài liệu một lát liền thấy khó chịu.
Thanh Bách nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm nên quyết định gọi cho Mỹ An một cuộc.
Mỹ An cũng không ngủ được, từ khi bà nội ra về cô vẫn luôn có ro tựa đầu vào tường suy nghĩ.
Mỹ An thấy người gọi tới là Thanh Bách càng thêm đau lòng, nhất quyết không nghe.
“Có chuyện thật rồi sao?” - Thanh Bách nhíu mày nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi bị từ chối.
Mỹ An cầm báo cáo y tế xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần giống như cô đang tự thôi miên mình rằng những chuyện này là giả.
Cô chỉ vừa mới nếm trải vị ngọt chưa được mấy ngày đã phải nhận lấy trái đắng.
Có lẽ bà nội nói đúng, cô và anh thật sự không thể ở bên nhau. Sáng hôm sau Mỹ An đi thẳng tới Phan Kiệt để bàn giao việc, hôm nay là ngày cuối cùng.
Mọi người còn bí mật chuẩn bị một buổi tiệc chia tay cô, không khí rất là náo nhiệt, ai ai cũng luyến tiếc Mỹ An, Phan Kiệt ngược lại nhận thấy Mỹ An có điểm không ổn:
"Chị không khỏe sao? Tinh thần không được tốt lắm”
Mỹ An biết dù có đánh bao nhiêu lớp phấn cũng không che được đôi mắt sưng này:
“Một lát chúng ta nói chuyện sau, cùng mọi người vui vẻ trước đã.”
Buổi tiệc kết thúc, Mỹ An cũng bàn giao công việc xong, cô cùng Phan Kiệt vào phòng cậu nói chuyện.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?”
"Chủ Trung hiện đang ở Canada đúng không? Cậu có biết về y học bên ấy có phát triển lắm không?” - Mỹ An mặc dù không chấp nhận sự giúp đỡ của bà nội nhưng cũng cần nhắc đề nghị này.
Chị cổ ở trong nước điều trị cũng sắp nửa năm rồi, tiến triển thật sự như ốc sên bò, cô cũng nên tính toán ra nước ngoài là vừa.
“Chị định đưa chị Mỹ Tâm sang Canada?” - Minh Thái tức khắc nhận ra ý định của Mỹ An. !“Đúng vậy” - Cô gật đầu - "Chị cũng không có tự tin đi đến đất nước xa lạ, ở Canada có chủ Trung chỉ cảm thấy có thể thử tìm hiểu bên đó trước".
“Mỹ An, chị định rời đi luôn đúng không?” - Phan Kiệt biết cô không thể nào đột ngột muốn đưa chị gái mình ra nước ngoài như vậy, nhất là khi tình cảm của cô và Thanh Bách mới tốt lên.
“Chị không biết nữa, cũng có thể sẽ vậy.
Nhưng trước khi điều tra cho xong chuyện cha chị và truy tìm tung tích của mẹ chị thì chị vẫn chưa an lòng được” - Mỹ An đầy tâm trạng.
Phan Kiệt nhíu chặt mày bước qua ngồi xuống gần cô, lo lắng hỏi: “Thanh Bạch lại ức hiếp chị sao?”
Mỹ An lắc đầu, lần này anh thật sự không làm gì cả, chỉ là chuyện quá khứ hiện về chia cắt hại người mà thôi.
“Chị biết rằng em sẽ luôn đứng về phía chị mà.
Hãy nói với em, dù không giúp được thì em cũng có thể lắng nghe.”
Nước mắt của Mỹ An một lần nữa lại tuôn ra, cổ gục trên vai cậu mà khóc nấc lên:
“Chị...!chị không tha thứ được cho bản thân mình, con của chị."
Khi biết bản thân không thể có thai được nữa thì nỗi đau mất con như bị khuếch đại thêm vạn lần.
Mang thai sinh con chính là việc thiêng liêng nhất được ban tặng cho người phụ nữ, mỗi lần cô nhớ tới bản thân đã bị tước bỏ điều thì hô hấp cũng không muốn tiếp tục.
“Chị muốn được làm mẹ...!hức..
hức."
Phan Kiệt nghe chữ được chứ không nhưng điều cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhất chính là sự quằn quại đau đớn của cô lúc này.
“Không sao, không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chị đừng tự trách, chị không làm sai” - Cậu ôm hai vai cô vỗ về an ủi, cậu cảm thấy cô đang tự dày vò mình.
Mỹ An khóc một lát cũng thôi, nước mắt bấy lâu nay cũng sắp cạn rồi, không sao rơi nổi nữa.
Phan Kiệt vội lấy khăn giấy đưa cho cô, tay vẫn luôn đặt trên vai cô không dám rời, cậu muốn cô biết cô không cô độc.
“Nếu mệt mỏi quá thì cứ nói với em, em sắp xếp đưa chị và chị Mỹ Tâm qua Canada.
Cha em nếu biết hắn sẽ mừng lắm, ông cũng muốn được chăm sóc hai người”
Mỹ An nghe tới đây lại cảm thấy không tự nhiên, cô thật sự không muốn mang nợ người khác nữa.
Nếu không rơi vào đường cùng cô sẽ không chọn phương án này.
“Chị sẽ suy nghĩ thêm” Phan Kiệt lấy khăn giấy chấm nhè nhẹ vào mắt cô, nói mấy câu muốn chọc