Thường Thiên Quân nói được thì làm được, giống như cái cọc gỗ đứng ở đằng kia, không nhúc nhích. Nhâm Tuyết Sinh cắn cánh môi, hít sâu một hơi, mới bắt đầu diễn, ngoại hình của cô không sai, gần giống hình tượng nữ chính trong tưởng tượng của Trần Hữu Sinh, nhưng đáng tiếc khí thế không đủ, mang theo chút do dự cùng khổ sở, diễn không ra hắn muốn xem mỹ nhân xinh đẹp.
Đợi cô đi ra, Trần Hữu Sinh vuốt vuốt huyệt Thái Dương: “Gọi kế tiếp đi.”
” Muốn giữ Nhâm Tuyết Sinh lại chuẩn bị chọn không?”
“Giữ đi, đằng sau cũng không có tốt hơn, hay dùng cô ấy.” Đạo diễn Trần Hữu Sinh, Nhâm Tuyết Sinh kỹ thuật diễn miễn cưỡng không có trở ngại, đến lúc đó có hắn cùng Thường Thiên Quân nhìn xem dạy một chút, nói không chừng liền thành. Thường Thiên Quân nghe xong đối thoại của bọn họ, sầm mặt lại rồi.
Mấy người đang khi nói chuyện, Tô Nhược đã giẫm lên giày cao gót đi tới trêи sàn nhảy, cô giống như Nhâm Tuyết Sinh tự giới thiệu, Trần Hữu Sinh mang theo điểm nghi hoặc cùng khó hiểu nói: “Cô là tới thử vai nữ chính?”
Không thể trách hắn có ý nghĩ như vậy, mà là một thân Tô Nhược này, cùng hình tượng nữ chính quán bar hát rong, thật sự là có chút… Không đúng.
váy liền cổ tròn màu đen giản lược cao eo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng hai chân mượt mà, sợi tóc đen nhánh xõa đến bên hông, trêи mặt trang dung trong suốt, nhãn tuyến có chút hất lên, màu môi là đỏ nâu, cảm giác thành thục lộ ra cô gái nhỏ xinh xắn. Rất xinh đẹp.
Nhưng không giống gái quầy rượu, ngược lại giống tiểu thư nhà giàu thận trọng ưu nhã hơn.
“Ân.” Tô Nhược gật nhẹ đầu, dưới ánh mắt mọi người hoặc kinh ngạc hoặc bất đắc dĩ, nhận lấy tấm thẻ Trần Hữu Sinh đưa qua, giống như Nhâm Tuyết Sinh, cũng chỉ ngắn ngủi mấy câu —— ‘Quán bar khách loạn đủ kiểu, hoàn mỹ thoát khỏi rời trận.’ Người phát huy chỗ trống rất lớn.
“Tô tiểu thư, tôi cảm thấy nữ chính nhân vật không quá thích hợp với cô, nữ hai như thế nào?” Biên kịch người đàn ông chừng ba mươi tuổi, hắn từ bên cạnh cầm lấy một kịch bản hơi mỏng, phi thường thành khẩn nói: “Tôi cảm thấy khí chất của cô, bề ngoài, đều đặc biệt phù hợp đối với yêu cầu nữ hai.” Thanh thuần ưu nhã đơn thuần, chính là phong cách của nguyên chủ thường hay diễn.
“Cảm ơn ngài tán thưởng, nhưng bây giờ…” Cô nhíu mày, “Tôi đối với nữ chính càng có hứng thú.”
“Tốt a.” Biên kịch thất vọng nói. Ba phút chớp mắt đã vượt qua, Tô Nhược đối với diễn như thế nào, đã có linh cảm, ngón tay tinh tế chỉ chỗ Thường Thiên Quân còn đứng: “Thường Ảnh đế là muốn cùng tôi đối diễn sao?”
“Không! Hắn chỉ là cái đạo cụ.” Trần Hữu Sinh nói tiếp. Tô Nhược có chút ít thất vọng: “Tốt a.”
Thường đạo cụ Thiên Quân: “…” Tô Nhược nhắm mắt lại, vài giây đồng hồ về sau, chậm rãi mở ra, cả người khí chất biến đổi, phảng phất từ thuần khiết thiếu nữ, trong chốc lát làm cho người cảm giác ác ma sa đọa.
Khi giẫm lên giày cao gót màu đen, từng bước từng bước đi tới, Thường Thiên Quân chẳng biết tại sao, theo bản năng nín thở.
“Hút thuốc sẽ đau cổ họng, tôi sáng mai còn muốn ca hát cơ?” Tô Nhược có chút phiền đầu, giống như phàn nàn giống như làm nũng, môi đỏ hơi mím, lông mi nồng đậm vểnh lên, rõ ràng ngây thơ như thế, nhưng ánh mắt lại giống như Câu Tử, câu hồn đoạt phách, cả người như đơn thuần lại mị hoặc.
Tại giới giải trí Thường Thiên Quân đã nhìn không biết bao nhiêu mỹ nhân, giờ cũng ngây ngốc một chút. Tô Nhược dừng lại trong chốc lát, giống như là đang đợi đối phương nói chuyện, qua mấy giây, cô mới che miệng, cười duyên: “Chán ghét, anh sao lại đùa kiểu này, chẳng lẽ em ca hát không dễ nghe sao?”
“…”
“Vậy em sáng mai lại hát cho ngài nghe, ngày hôm nay ngài cùng bằng hữu ngài, chơi vui vẻ a!” Tô Nhược nói, đầu phía bên phải xoay chuyển một chút, giống như là thấy được người nào đó, không quá tình nguyện nói: “Hắn tại sao lại tới, thật đáng ghét.”
“…”
“Hắn là ai? Nha! Nghe lão bản bên kia nói là Đông Ca, đến thu phí bảo kê, trước đó không lâu trêи đường phía tây kia người đầu chết không biết sao? Hình như chính là bọn hắn chặt.”
“…”
“Ngài tiếp tục uống, đừng để ý tới bọn hắn, chết tiệt, gia hỏa này làm sao nhìn quanh khắp nơi, phiền chết, em đi xem một chút.”
“…” Cùng Nhâm Tuyết Sinh dựa vào dáng dấp khiêu gợi xinh đẹp chiếm được khác biệt, Tô Nhược diễn ra nữ chính, vũ mị trộn lẫn một chút thuần khiết, rõ ràng làm chuyện sa đọa, hết lần này tới lần khác làm cho người ta chán ghét không nổi, ngược lại không hiểu thấu, liền sinh lòng thương hại. Cảm thấy những chuyện cô làm ra khẳng định có nỗi khổ tâm.
Cùng lúc đó, kỹ thuật diễn của Tô Nhược, cũng làm cho người ở chỗ này kinh hãi, rõ ràng là cô một mình một vai, nhưng bọn hắn lại thông qua vài câu đơn giản đối thoại, liền miêu tả ra cảnh tượng rất sống động. ——khách uống rượu say, bởi vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp cô gái, buộc đối phương hút thuốc —— đương nhiên, loại địa phương này, thuốc rất nhiều đều là tăng thêm nhưng thành phần khác, cô gái tự nhiên là không dám nhận.
Cô từ ban đầu dùng ca hát làm cớ đổi chủ đề, sau lại mượn nam chính thế đe dọa đối phương, để hắn sợ hãi, lại từ Dung Ly đi.
“Kỹ năng của cô rất tốt.” Trần Hữu Sinh mở miệng, “Tôi có thể hỏi thăm một chút, cô vì sao lại làm ra lựa chọn cùng những người còn lại đều không giống?” Trước đó người tới, đều là một thân quyến rũ mị hoặc, mà Tô Nhược, lại vẫn cứ liền muốn đi ngược lại con đường cũ.
Nhưng coi như Trần Hữu Sinh lấy ánh mắt bắt bẻ đến xem, cũng không thể không thừa nhận, so với một mực vũ mị, giống Tô Nhược vừa đơn thuần lại mị hoặc, càng thêm có thể kϊƈɦ thích nam nhân ý muốn chinh phục bảo hộ.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt, tựa như cô đang diễn ra nhân vật, trong mâu thuẫn lại hấp dẫn kỳ dị. Đem cảm xúc rời khỏi nhân vật, Tô Nhược trở lại bộ dáng tự phụ trước đó.
Cônói: “Trần đạo diễn ngài cho tôi kịch bản, tôi cẩn thận nghiên cứu qua, ‘Hạ hâm’ cô ấy sinh sống ở địa khu xa xôi trọng nam khinh nữ, bởi vì mẹ tê liệt cần một số tiền lớn mà lựa chọn làm