Tô Nhược ôm hảo tỷ muội, ngẩng đầu nhìn trạm xe buýt một cái: “Cậu ngồi xe về đường nào?”
“402.”
“Là muốn bắt đầu đi chỗ kia sao?” (chỗ này chịu, cv là vườn hoa gì gì đó, có lẽ là nói thuê phòng)
“Hừm, tôi thuê phòng ở cư xá Chính Nguyên.”
“Thật là khéo.” Tô Nhược nhíu nhíu mày, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Jack, cô nói khẽ: “Tôi cũng cái kia cư xá, vừa vặn ta muốn gọi taxi về nhà, mang cậu đi một đoạn .”
Jack có chút do dự: “Cái này. . .” Tựa hồ là nhìn thấu tâm tư hắn, Tô Nhược thấp giọng nói: “Đã hơn nửa đêm, tôi mang theo quỷ rượu gọi taxi không an toàn, cậu đến hỗ trợ một chút.”
“Được thôi.” Cho đến lúc này, Tô Nhược mới phát hiện Jack rất cao, khoảng chừng một mét tám mấy, mặc áo khoác vàng nhạt, mang một cỗ thời thượng, vai rộng chân dài, mặt mày tuấn lãng, tùy tiện hướng một chỗ, cũng chiếu ra một hình ảnh đẹp.
Tùy tiện chặn một chiếc taxi, Tô Nhược cùng khuê mật ngồi ở phía sau, Jack ngồi ở bên cạnh lái xe. Ban đêm con đường tĩnh mịch, không có kẹt xe, lái xe một đường chạy như bay, rất nhanh liền đến.
Tô Nhược chỉ tòa nhà 11: “Tôi ở 802, còn cậu?” Jack trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “tòa nhà 3. . . Tầng hầm.” Cuồng phong thổi qua, mang theo khí lạnh ngày xuân, không biết có phải ảo giác của cô hay không, thanh niên trước mắt phóng lãng không kiềm chế được, tỏa sáng dưới ánh trăng, mặt hướng xuống bĩu môi, tựa hồ là có chút đỏ mặt —— vì chỗ ở của mình.
“Xem ra cậu thật sự rất thiếu tiền.”
“Ân.”
“Cậu ban đêm ca hát ở quán bar, ban ngày làm cái gì?”
Jack nghĩ nghĩ, nói: “Sáng tác bài hát ăn cơm.”
Tô Nhược: “. . . Cậu năm nay bao nhiêu tuổi a?”
“20.”
“Tốt nghiệp đại học rồi sao?”
“Ân.”
” đại học gì?” Jack há hốc mồm, nói một trường đại học rất nổi danh ở nước ngoài. Nổi danh đến mức Tô Nhược mới vừa tới thế giới này không lâu, cũng đã nghe nói rất nhiều lần.
Tô Nhược nghe xong, yếu ớt nói: “Đã như vậy, cậu vì sao còn nghèo túng tới mức này?”
“. . . Đó là bởi vì tôi lừa người ta.” Hắn mắt cũng không chớp mà nói.
Tô Nhược: “. . .” Hai người tương đối không nói gì, ai về nhà nấy. Tô Nhược thuê phòng ở chỉ có một cái phòng, đem giày khuê mật cùng áo khoác cởi ra, lại dùng khăn lông ấm lau một chút, Tô Nhược đưa cô đặt lên giường, mình thì cầm ghế ngồi ở đầu giường, thỉnh thoảng hướng đầu giường nhìn một chút.
Người uống quá say, rất dễ dàng trong giấc mộng bị nôn cho nghẹn chết. Tô Nhược đã nói muốn chiếu cố đối phương, thì nhất định phải làm được. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xác định sẽ không nôn, Tô Nhược từ trong ngăn tủ cầm lấy chăn mền, mỏi mệt ngủ ở trêи ghế sa lon, giấc ngủ này, liền ngủ đến mười hai giờ trưa.
Mở cửa phòng, khuê mật đã đi rồi, để lại tờ giấy, biểu thị mình đi đuổi (?) bản thảo, kịch bản đã gửi đến hòm thư Tô Nhược, trong đó nhân vật cô ấy đưa dùng màu đỏ đánh dấu.
Tối hôm qua vừa mới uống rượu, Tô Nhược không thấy ăn cơm không ngon miệng, ngâm chén nước mật ong cho mình, một bên uống một bên nhìn. Đây là một bộ thanh xuân vườn trường Mary Sue cùng bốn đại giáo thảo yêu hận tình cừu.
Trừ nam nữ chủ ra, nhân vật còn lại đều tùy tiện tuyển. Để Tô Nhược xem trọng có hai cái, một cái là tiểu vương tử thiên tài chính phái u buồn ôn nhu , một cái khác là trung khuyển vặn vẹo từ nhỏ bị ngược đãi đem nữ chính coi là ánh sáng duy nhất, về sau trở thành trùm phản diện vì muốn nữ chính mà hãm hại nam chính.
Chọn cái nào đây? Tô Nhược nghĩ nghĩ giá trị nhan sắc và khí chất của Jack, không chút do dự tuyển người sau. Cô gọi điện thoại cho đối phương: ” đề nghị hôm qua của tôi, cậu nghĩ xong chưa?”
“Ân.”
“Trả lời?”
“Được.” Đã quyết định, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, Jack trực tiếp hỏi, “Lúc nào ký hợp đồng?”
“Hôm nay là cuối tuần, sáng mai cậu đi với tôi tới công ty.”
“Vậy buổi sáng ngày mai tôi tới tìm cô.”
“Được.” Chuyện kí kết đã quyết định như vậy, nghệ sĩ thủ hạ nhiều như thế một người mới, Tô Nhược trong lòng hơi nóng. Mắt nhìn bầy bạn học thời đại học, cảm giác tồn tại chậm rãi nổi lên quét xuống, nhân mạch loại này, đương nhiên phải tận dụng tối đa.
***
Chuyện Jack ký hợp đồng rất thuận lợi, cho đến khi nhìn thân phận, Tô Nhược mới biết tên tiếng Trung của hắn là Thì Dật, tuổi mụ hai mươi tuổi, tuổi thực mới có mười chín, thịt tươi tiểu thanh xuân. Bên ngoài trừ ca hát, còn là một tay chơi ghita rất tốt, dương cầm, đàn violon, Hip-hop, đều có học lướt qua.
Nói chuyện đối với tình hình chính trị đương thời, cổ phiếu cái gì có thể tăng? Cái gì không được, tình huống phía sau cũng có thể nói một đôi lời.
Tô Nhược rất nghi hoặc: “Cậu lợi hại như vậy, tại sao còn lăn lộn kém tới vậy chứ?” Thì Dật quay đầu, ngậm miệng, không nói.
Tô Nhược: “. . .” Tốt, Tô Nhược cũng không có tính tình bát quái, đem kịch bản khuê mật gửi tới đưa cho hắn, cô nói: “Xem một chút đi, nửa tháng sau vào đoàn làm phim, trước đó, cậu đi theo lão sư công ty lên lớp.”
“Ân.” Thì Dật gật đầu, lật xem tốc độ cực nhanh, bất quá ngắn ngủi vài phút, liền xem hết, hắn bĩu môi, “Cái logic kịch bản này có vấn đề, chỉ vì lúc bị thương được nữ chính cho một cây kẹo que, đã yêu không cách nào kềm chế, mất đi bản thân, đầu có ngốc.”
Tô Nhược: “. . . Người xem thích là được.”
Thì Dật: “. . .”
“Cậu cảm thấy khó diễn sao?”
“Yên tâm.” Tô Nhược cười yếu ớt: “Vậy là tốt rồi, lúc nhìn thấy nhân vật này, ta đã cảm thấy hắn trừ cậu ra thì không thể là ai khác.” Thì Dật nhìn nhân vật trong kịch bản thiết kế biến thái vặn vẹo, trầm mặc.
Một tuần lễ sau, trước đó Trù Hoạch Chân Nhân Tú rốt cục muốn mở máy, Tô Nhược thả tay xuống làm việc, bồi tiếp nghệ sĩ tự mình vào hiện trường đóng phim, mang theo hắn cùng đạo diễn chào hỏi, đưa một chút điểm tâm nhỏ, xin nhờ nhân viên công tác quan tâm nhiều chút.
Cái chương trình truyền hình thực tế này, hết thảy có bảy vị khách quý cố định. Hai nữ năm nam, hai vị diễn viên lớn hàng đầu, còn lại đều là hạng ba, người