Thấy trời đã tối mà cha Diệp Nhiên và Lục Nam Châu vẫn ngồi dưới chòi hóng mát, hơn nửa ngày không nhúc nhích, Tiểu Trương không khỏi hoài nghi chẳng lẽ hai người đều muốn ngủ chuồng gà sao?
Hắn đang định tới hỏi thì thấy Diệp Nguyên Tùng chậm chạp xoay người lê từng bước ra cửa.
Ông đi rất chậm, tựa như mỗi bước cực kỳ khó khăn, chỉ cần ra khỏi đây thì sẽ không trở lại được nữa.
Ánh đèn sau lưng ông từ từ xê dịch.
Đột nhiên ông dừng lại, im lặng thật lâu rồi hỏi: "Cậu thật sự! ! không sợ người khác dị nghị sao?"
"Đương nhiên là sợ chứ ạ," Lục Nam Châu nhìn bóng lưng ông nói, "Nhưng cháu càng sợ mất cậu ấy lần nữa hơn.
"
"Dù người khác nói hai đứa! ! " Diệp Nguyên Tùng cắn răng nói, "Ghê tởm, bệnh hoạn, thanh danh bại hoại, cậu cũng không buông tay sao?"
"Miễn là cậu ấy còn cần cháu," Lục Nam Châu đáp, "Thì cháu sẽ không bao giờ buông tay cả.
"
Diệp Nguyên Tùng không nói gì nữa, hồi lâu sau mới chậm rãi bước đi.
Tài xế chờ ngoài cửa đón ông về.
"Lục ca," Tiểu Trương chạy tới tò mò hỏi, "Sao ông ấy đi một mình vậy? Hai người không về chung à?" Dù sao cũng là cha vợ anh, sao lại đuổi người ta đi chứ?
Lục Nam Châu nhấc chân ra ngoài, thuận miệng nói: "Nhà tôi chật lắm.
"
Tiểu Trương: "! ! " Nhà anh ba phòng ngủ một phòng khách mà còn chật cái nỗi gì?!
Khi Lục Nam Châu về nhà thì Diệp Nhiên vẫn chưa dậy.
Anh vào phòng nhìn thoáng qua, thấy người trên giường ôm chăn mền, chẳng biết mơ thấy gì mà khóe môi hơi cong lên.
"Vui vậy sao?" Lục Nam Châu đưa tay vuốt môi cậu rồi nói khẽ, "Cười gì thế?"
Mí mắt Diệp Nhiên giật giật, mơ màng mở mắt ra.
"Lục Nam Châu?"
"Dậy thôi nào," Lục Nam Châu dịu dàng nói, "Còn ngủ nữa thì tối nay khó ngủ lắm.
"
Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn anh.
Lục Nam Châu cười, bóp khuôn mặt ấm áp của cậu rồi nói: "Ngày mai theo anh về gặp mẹ anh nhé?"
Diệp Nhiên sững sờ, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên bừng tỉnh.
"Em! ! " Cậu nắm chăn lí nhí nói, "Thật ra không nói với mẹ anh cũng được mà.
"
Lục Nam Châu: "Em muốn hẹn hò lén lút với anh mãi à?"
Diệp Nhiên: "Em không sao! ! "
"Anh có sao," Lục Nam Châu mất hứng nói, "Không danh không phận thì anh còn mặt mũi nào nữa chứ?"
Diệp Nhiên bị anh chọc cười, sau đó lại lo lắng hỏi: "Vậy mẹ anh có giận không?"
Lục Nam Châu nhìn cậu: "Nếu bà giận thì em không cần anh nữa à?"
"Không phải," Diệp Nhiên níu tay anh, "Cần mà.
"
"Ừ," Lục Nam Châu hài lòng gật đầu rồi nói đùa, "Đừng sợ, bà có giận cũng chỉ đánh anh chứ không đánh em đâu.
"
"Không được," Diệp Nhiên nhíu mày nói, "Không cho đánh.
"
"Không sao, mẹ anh đâu có sức để đánh," Lục Nam Châu cười nói, "Với lại anh chạy nhanh lắm, bà đánh không được đâu.
"
Diệp Nhiên vẫn không yên tâm, "Nhưng! ! "
"Đừng nghĩ gì hết," Lục Nam Châu nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, mười ngón đan xen với cậu, "Cứ yên tâm đi với anh là được rồi.
"
Diệp Nhiên cảm nhận được hơi