Trong bếp, Lục Nam Châu giành lấy hai cây hành trong tay mẹ Lục rồi cười đùa tí tửng: "Mẹ, còn đánh nữa hành sẽ hư thật đó."
Mẹ Lục "hừ" một tiếng rồi xoay người xem cá hầm trong nồi.
Lục Nam Châu xắn tay áo rửa hành và rau.
"Là con không tốt," anh thành thật nhận lỗi, "Giấu mẹ bao lâu nay."
Mẹ Lục liếc anh: "Mẹ còn tưởng con thật sự muốn sống hết đời với lũ gà nữa chứ."
"Cũng không phải không thể," Lục Nam Châu lẩm bẩm, "Nếu cậu ấy không về......"
"Cái gì?!" Mẹ Lục giật mình, "Sao nó lại không về? Con chọc nó giận à?"
Lục Nam Châu: "Không phải, chỉ là......!xảy ra chút chuyện thôi ạ."
"Chuyện gì?" Một tia sáng lóe lên trong đầu mẹ Lục, "Nó không thích con à?!"
Lục Nam Châu: "Dĩ nhiên không phải rồi! Cậu ấy thích con lắm đó!"
Mẹ Lục: "Ờ." Không cần nói to vậy đâu, mẹ nghe mà.
"Thật ra năm năm trước con đã định dẫn cậu ấy về gặp mẹ." Lục Nam Châu dừng một lát rồi nói, "Nhưng sau đó......!con không tìm được cậu ấy nữa, cứ tưởng cả đời không còn gặp lại cậu ấy nên mới không nói với mẹ."
Mẹ Lục trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Con đường này không dễ đi đâu, con thật sự nghĩ kỹ chưa?"
Lục Nam Châu để rau vừa rửa sang một bên, chân thành nói: "Mẹ, năm năm trước con cũng đã tự hỏi mình như vậy."
"Con biết một khi bước lên con đường này sẽ trở thành "bất thường" trong mắt người khác," anh ngước nhìn khoảng không hư vô, lẩm bẩm nói, "Nhưng con muốn mỗi đêm ôm cậu ấy ngủ, muốn mở mắt ra sẽ thấy cậu ấy, muốn ăn cơm với cậu ấy, cùng nhau đi dạo, muốn đưa tay ra là có thể nắm tay cậu ấy......!So với bị người khác xì xào bàn tán, sống mà không có cậu ấy càng khó chịu đựng hơn nhiều."
Lục Nam Châu rũ mắt thì thầm: "Đau khổ lắm......"
Mẹ Lục nhìn anh rồi quay đi rửa nồi xào rau, "Nghĩ kỹ là được rồi, sống cho mình chứ đâu phải cho người khác nhìn."
Trong nồi vang lên tiếng "xèo xèo", bà lại nói thêm một câu, "Không được bắt nạt người ta nghe chưa."
Lục Nam Châu cười nói: "Con nào dám chứ?"
Mẹ Lục không tin, "Hôm qua Viên Viên còn nói lần trước nó về thấy con bắt nạt người ta khóc nữa kìa."
Lục Nam Châu: "......" Con không phải, con không có.
Chỉ chốc lát sau cơm trưa đã nấu xong, bày đầy cả một bàn.
Mẹ Lục như sợ Diệp Nhiên ăn không đủ no nên ra sức gắp đồ ăn cho cậu, "Nào, ăn nhiều một chút."
Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn đồ ăn chất thành núi nhỏ trong chén trước mặt, lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn dì ạ."
Lục Nam Châu ở cạnh nín cười, gắp cho cậu thêm một nhúm rau, "Đúng vậy, ăn nhiều vào."
Diệp Nhiên: "......" Anh tránh ra đi.
Lục Tây Viên xới cơm, lắc đầu thở dài: "Chẳng ai quan tâm con sống chết thế nào cả."
Mẹ Lục: "Muốn ăn thì tự mà gắp."
Lục Nam Châu: "Đúng vậy, có tay có chân mà."
Lục Tây Viên lạnh lùng nói: "Hừ, quả nhiên là có yêu nhưng không nhiều."
Cô quay sang bưng đĩa sườn xào chua ngọt trút vào chén Diệp Nhiên và chén mình, "Anh dâu, món này ngon nè, mau ăn đi, đừng chừa cho họ."
Cái chén trước mặt càng chất cao hơn, Diệp Nhiên chưa ăn đã muốn bội thực.
Sau bữa ăn, Lục Nam Châu kéo Diệp Nhiên ăn no căng xuống lầu tản bộ, vừa đi vừa xoa bụng cậu rồi trêu: "Bụng này phải tám