Trong một ngôi biệt thự xa hoa, tráng lệ với hàng trăm người tham gia.
Đa số là những người có máu mặt trên thương trường và các nghệ sĩ nổi tiếng.
Bữa tiệc được ông Nguyên Khang - chủ nhân ngôi biệt thự này tổ chức nhằm ra mắt con rể tương lai và tạo mối quan hệ để con gái ông ta là Nguyên Tiểu Tâm có cơ hội làm quen nhiều người trong giới giải trí.
Lúc này bên ngoài biệt thự
“Tiểu Bình, chúng ta về thôi!”
Triệu Nhã Yên một tay cầm gậy quơ xuống đất dò đường, một tay để Tiểu Bình dìu đi.
“Chị, chúng ta cứ như vậy để cho họ hạnh phúc sao?”
Cô gái tên Tiểu Bình nhìn vào đôi mắt đã được kính đen bản bự che gần nửa gương mặt xinh đẹp của Nhã Yên lại nhìn đôi nam nữ tình tứ bên trong khu biệt thự được vô số phóng viên vây quanh, ánh mắt căm ghét hiện rõ trên gương mặt.
“Chúng ta làm gì được sao? Như vậy cũng tốt, đáng lẽ chuyện này nên kết thúc từ sớm rồi.”
Nhã Yên chỉnh chỉnh lại kính, nhỏ giọng:
“Hơn nữa chị cũng không nhìn thấy gì, nên sẽ không sao nữa.
Đi về thôi, bé An đang chờ chúng ta.”
Nhã Yên nghĩ, chỉ cần mắt không thấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Nhưng tại ai mà chị mới không nhìn thấy chứ?”
Tiểu Bình hậm hực, vốn tính tình nóng nảy nghĩ gì làm đó nên cô buông tay Nhã Yên ra rồi chạy một mạch vào bên trong.
Cô không cam tâm khi nhìn thấy chị mình cứ mãi chịu đựng mặc cho người khác ức hiếp như vậy.
Nhã Yên chịu được, còn người em gái như cô thì không!
“Tiểu Bình! Á!”
Tiểu Bình bất thình lình buông tay khiến cho Nhã Yên chới với, mất điểm tựa.
Nhã Yên với tay, tính ngăn lại thì vấp phải cục đá, cả người loạng choạng mất thăng bằng.
“Á!”
Những tưởng mình sẽ tiếp đất mạnh mẽ, nhưng nào ngờ cả người Nhã Yên vô tình đụng vào ai đó rồi bật ngửa ra sau, đến cả mắt kính và cây gậy dò đường cũng rớt xuống.
Rất may có một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô.
Một giọng nói trầm ấm có phần lo lắng vang lên:
“Cô không sao chứ?”
Giọng nói này...
Nhã Yên chợt đứng hình khi nghe giọng nói của người đối diện, tim cô đập nhanh, bàn tay đang bám vào cánh tay người nọ cũng chợt run rẩy.
Mùi hương thoang thoảng đặc trưng quen thuộc vờn quanh mũi cô, rất thơm.
Chắc không phải đâu, chỉ là giống một chút thôi, chứ không phải người đó.
Triệu Nhã Yên cố xua đi suy nghĩ đó, cô cảm thấy hơi thở nam tính của người đối diện hơi phả mặt mình, lại cảm giác như bàn tay người đó hơi siết nhẹ bên eo.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Nhã Yên có thể cảm nhận được khoảng cách hai người rất gần.
Nhã Yên giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy, luống cuống nói:
“Thật xin lỗi! Tôi không cố ý! Anh có sao không?”
“Tôi không sao!”
Người kia nhẹ lên tiếng, mắt vẫn dán vào cô gái với đôi má phiếm hồng trước mặt.
“May quá! Thật xin lỗi!”
Nhã Yên thở phào, sau đó cô loay hoay tìm kính và gậy, do không nhìn thấy gì, nên việc tìm kiếm trở nên khó khăn.
Chàng trai kia thấy vậy, đôi mày khẽ chau lại, rất tốt bụng nhặt lại hai thứ đó cho cô.
“Của cô đây!”
Anh cầm tay Nhã Yên, rất nhẹ nhàng đặt cây gậy vào tay cô.
Cảm giác bàn tay cô thật nhỏ, thật mềm giống như...!ngày xưa.
Sau đó, anh đeo lại chiếc kính cho Nhã Yên, đôi mắt xinh đẹp từ từ bị che lại.
Ngón tay thon dài cố tình sượt nhẹ qua má cô.
Thật mịn!
Nhã Yên ái ngại cúi đầu, cười gượng:
“Cảm ơn anh!”
“Thả ra! Các người thả tôi ra! Tôi phải gặp cái tên khốn nạn đó, tôi phải để cho mọi người biết bộ mặt thật của hắn ta.
Cả ả tiện nhân kia nữa!”
“Xin lỗi cô! Phiền cô đi cho, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo!”
Tiểu Bình bị hai tên bảo vệ lôi ra cửa, cảnh cáo.
“Tiểu Bình! Tiểu Bình! Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Bình hừ lạnh nhìn theo hai tên đó, xong quay lại chỗ Nhã Yên đỡ lấy cánh tay đang tìm kiếm mình.
Lúc này Tiểu Bình mới để ý bên cạnh Nhã Yên còn có một chàng trai đẹp như tạc tượng và một người nữa đứng cung kính phía sau.
Anh ta cao hơn cô và Nhã Yên cả một cái đầu, gương mặt điển trai đẹp tựa điêu khắc, không chút tì vết, đẹp đến hoàn hảo.
Trời ạ! Tiểu Bình không phải chưa từng gặp qua trai đẹp, nhưng đẹp đến mức xuất thần như này thì là lần đầu tiên.
Tiểu Bình cảm thán, nếu Nhã Yên nhìn