“Mẹ, mẹ ơi!”
An An vừa thấy Nhã Yên đến đón, liền chạy tới ôm lấy cô.
Nhã Yên cười rồi bế An An lên hôn vào má con bé một cái.
“Nay An An đi học có ngoan không?”
“Dạ có, An An vẽ đẹp được cô giáo khen nè mẹ.
Mẹ xem đi, An An vẽ có đẹp không?”
An An vô tư khoe tờ giấy vẽ ra trước mặt Nhã Yên.
Cô thoáng bối rối, cũng may Tiểu Bình đã nhanh tay giành lấy, tấm tắc khen:
“Đâu, đưa dì coi.
Chà, An An của dì vẽ đẹp quá ta!”
An An thích thú cười hi hi, ôm cổ Nhã Yên, chỉ chỉ vào bức vẽ:
“Con vẽ mẹ nè, vẽ dì Bình, An An và chú hoàng tử nữa.”
“Chú hoàng tử?”
Cả Nhã Yên và Tiểu Bình đều đồng thanh thắc mắc.
Tiểu Bình nhìn bức vẽ, An An vẽ con bé đứng giữa nắm tay cô và Nhã Yên, bên tay còn lại của Nhã Yên thì được nắm bởi một người mà An An cho là hoàng tử.
Nét vẽ trẻ con tuy có chút nguệch ngoạc nhưng lại tràn đầy tình cảm.
“Dạ, An An nghe mẹ kể chuyện, nói hoàng tử là một người rất rất đẹp lại còn tốt bụng nữa.
Các cô công chúa trong truyện đều có chú hoàng tử bên cạnh bảo vệ, còn mẹ thì không có ai nên An An vẽ chú hoàng tử để bảo vệ mẹ á.”
Cái miệng nhỏ chu chu lên nói, lại khua tay múa chân để diễn tả, trông đáng yêu vô cùng.
Nhã Yên và Tiểu Bình bật cười, con nít thiệt đúng là con nít, ngây thơ đáng yêu như vậy.
Cả ba người cùng nhau ra về, An An đi giữa nắm tay Nhã Yên và Tiểu Bình vừa đi vừa lắc rất thích thú.
***
Tập đoàn Tôn Thị
“Tổng giám đốc, chiều nay lúc 5 giờ 30, anh có hẹn dùng cơm cùng Lâm Tổng ạ.”
Trợ Lý Kiên báo cáo.
Tôn Gia Quyến nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ rồi, anh ừ một tiếng rồi gấp tập tài liệu lại, lấy áo khoác rời đi.
Tôn Gia Quyến vừa bước ra khỏi thang máy đã bắt gặp ngay một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng ở sảnh, đôi mắt đỏ hoe như đang khóc.
Anh khẽ nhíu mày, một bước đi thẳng đến chỗ cô bé.
Trợ lý Kiên than khẽ: “Không xong rồi!”
An An vừa chạy qua khỏi vòng xoay cửa ra vào, cô bé bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi nhìn xung quanh toàn những người lạ lẫm.
Cô bé rụt người lại, nơi này là nơi nào mà lại rộng lớn như thế? An An bắt đầu mếu máo chạy đi kiếm mẹ.
“Mẹ! Mẹ ơi! Hức! Hức!”
Mọi người trong sảnh hơi bất ngờ vì thấy có một cô bé đi lạc vào trong đây, tính tiến tới hỏi thăm thì nhìn thấy sếp của mình vừa từ trong thang máy bước ra và đang tiến về phía này nên bọn họ đều tản đi hết.
An An nhìn thấy có một chú cao cao, gương mặt cực kì đẹp nhưng không cảm xúc bước tới chỗ mình, cô bé sợ đến khóc không ra tiếng, đôi chân cứng ngắt đứng yên tại chỗ.
Tôn Gia Quyến dừng chân trước mặt An An, nửa quỳ nửa ngồi đối diện quan sát cô bé.
Được một lúc, anh chợt cảm thấy, cô bé này có gương mặt rất giống một người, đặc biệt là đôi mắt to tròn trong veo ấy.
Nhưng anh lại gạt bỏ đi suy nghĩ đó, không thể nào!
Cái nhìn của Tôn Gia Quyến khiến An An càng sợ hơn, cô bé hơi thụt lùi, tay nắm chặt vạt váy, cắn môi nhìn người trước mặt, mếu máo nói:
“Chú đừng bắt cóc An An! Mẹ An An không có tiền chuộc đâu.”
Câu nói của ngây thơ của An An khiến Tôn Gia Quyến bật cười, còn trợ lý Kiên thì đứng há hốc mồm phía sau.
Tôn Gia Quyến thấy An An có vẻ sợ mình, khẽ cười sau đó hơi nhích lại chạm vào môi cô bé để xoa vết cắn vừa rồi, nhẹ giọng hỏi:
“Cô bé, tại sao con lại ở đây? Ba mẹ con đâu rồi? Hửm?”
An An cảm thấy giọng chú này sao nghe hay quá, cũng thật dịu dàng với mình nha.
Trong phút chốc An An không cảm thấy sợ nữa.
Cô bé mạnh dạn níu áo anh, hít hít cái mũi nhỏ vì khóc mà ửng đỏ lên như chú hề:
“An An lạc mẹ rồi! An An không tìm thấy mẹ nữa! Hu hu!”
“Được rồi, An An ngoan để chú tìm mẹ giúp con có chịu không?”
Anh xoa đầu cô bé, xong lại bế lên.
Quay sang trợ lý Kiên nãy giờ vẫn đang trố mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra.
Trước giờ Kiên luôn biết ông chủ mình là một người nghiêm túc, chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với bất kì ai, đặc biệt là phụ nữ và trẻ con nhưng nay cậu ta lại được mở rộng tầm mắt khi nãy giờ trông thấy một màn trước mặt.
“Kiên, cậu hãy mau đi tìm xung quanh xem có ai đang thất lạc con không!”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.”
Trợ lý Kiên nhận lệnh bước nhanh ra ngoài cổng tập đoàn, vừa ra đã nhìn thấy một cô gái khóc bù lu bù loa chạy qua chạy lại, đụng trúng người nào cô ấy cũng kéo lại hỏi trong nước mắt:
“Xin lỗi cho tôi hỏi, anh chị có thấy một bé gái tầm sáu tuổi, mặc đầm màu hồng và thắt bím tóc hai bên hay không?”
Mọi người ai nấy đều lắc đầu bảo không thấy, Nhã Yên ngồi sụp xuống khóc nức nở, cô tự trách bản thân vô dụng đã không trông chừng tốt cho con.
Bỗng có tiếng bước chân đến gần, và sau đó dừng lại, cô nghe thấy tiếng gọi trong trẻo quen thuộc:
“Mẹ, mẹ ơi! An An ở đây nè! Chú, chú thả con xuống, con muốn mẹ!”
An An