Triệu Nhã Yên từ khi đến hát ở phòng trà, tên tuổi của cô cũng được nhiều người biết đến hơn.
Phòng trà ngày càng đông khách khiến Dương Thịnh không kịp trở tay, có khi đông đến không đủ chỗ ngồi, ông ta đành phải ngậm ngùi xin lỗi khách, hẹn hôm sau quay lại.
Nhã Yên vốn không thể nhìn thấy ở dưới đông như thế nào, càng không biết bản thân có sức hút đến mức họ vì cô mà không ngại đứng ở ngoài nhìn vào.
Dương Thịnh cảm thấy tình hình này không ổn, ông ta rất muốn mở rộng phòng trà lớn hơn nữa nhưng vốn lại không đủ.
Hết cách, ông ta đành đánh liều một phen đến gặp Tôn Gia Quyến.
Dương Thịnh từ bên trong nhìn ra, thấy Tôn Gia Quyến đang ngồi uống rượu nghe nhạc như mọi khi.
Ông ta nghĩ anh hẳn là rất thích giọng hát của Nhã Yên nên mới ngày ngày đều đến, chưa từng nghỉ buổi nào trong khi lúc trước Mỹ Lệ còn ở đây, số lần Tôn Gia Quyến đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dương Thịnh mang theo một dĩa trái cây đến chào hỏi:
“Anh Tôn, thật ngại quá.
Tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không?”
Tôn Gia Quyến nhìn sang Dương Thịnh, liền hiểu ông ta muốn nói gì nhưng vẫn tỏ ra bình thản:
“Ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Dương Thịnh mọi cử chỉ đều phải cẩn thận, với người đàn ông trước mặt, ông ta sợ chỉ cần một chút sai sót, ý định tính nhờ vả của ông ta sẽ tan thành mây khói.
“Thật ra chuyện này cũng khá tế nhị...”
Tôn Gia Quyến châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rít một hơi.
“Có gì anh cứ nói, đừng ngại.
Tôn Gia Quyến tôi giúp được nhất định sẽ không từ chối.”
Nghe lời này của anh như “kim bài miễn tử”, Dương Thịnh liền đi vào vấn đề chính:
“Thực ra tôi muốn mở rộng phòng trà này thêm một chút nhưng lại không đủ vốn.
Không biết anh Tôn có thể...”
Ông ta lấp lửng, ánh mắt e dè nhìn Tôn Gia Quyến, Tôn Gia Quyến liền nói thay ông ta:
“Anh muốn tôi đầu tư vào phòng trà này?”
Dương Thịnh cười giả lả:
“Anh Tôn quả là nhạy bén.”
Đúng là không nằm ngoài dự đoán của anh.
Tôn Gia Quyến gạt thuốc, vừa tính cầm chai rượu lên rót, Dương Thịnh liền nhanh tay làm thay.
Anh nhếch môi, cầm lấy ly rượu mà ông ta đưa cho.
Nhấp một ngụm, sau đó hướng mắt về phía người con gái xinh đẹp trên kia
“Không thành vấn đề! Anh cứ làm theo những gì anh muốn, không cần phải lo về tiền bạc.
Chỉ cần đãi ngộ tốt cho người của phòng trà này là được.”
Dương Thịnh nghe xong liền hiểu ý anh muốn ám chỉ ai, vội gật đầu cám ơn anh lia lịa.
Ông ta nhìn theo hướng Tôn Gia Quyến nhìn, thầm cảm thấy may mắn vì Triệu Nhã Yên lần này đã giúp ông ta được một việc lớn.
Tôn Gia Quyến anh từ trước đến nay không phải là người dễ thoả hiệp điều gì, càng không vung tiền đầu tư bừa bãi.
Nhưng vì người đó, anh tình nguyện phá vỡ mọi nguyên tắc của mình.
“Tôi muốn nhờ anh một việc.
Anh hãy nói với cô Triệu hát cho tôi nghe một bài.”
“Được được, không thành vấn đề.
Anh muốn cô ấy hát bài gì?”
“9420.”*
Dương Thịnh nghe xong liền đực mặt ra.
Ông ta không biết bài này, càng không dám chắc Triệu Nhã Yên sẽ biết.
Trong lòng liền nổi lên một cảm giác lo sợ làm phật lòng anh.
Tôn Gia Quyến hiểu được suy nghĩ của Dương Thịnh, liền cho ông ta một con đường lui an toàn:
“Cứ nói cô ấy sẽ biết.”
Dương Thịnh vui vẻ gật đầu rồi đi đến chỗ Nhã Yên.
Nhã Yên lúc này cũng vừa hát xong một bài theo yêu cầu của khách.
“Triệu Nhã Yên,