Buổi tối, Tiểu Bình ăn cơm xong ngồi xem tivi với Nhã Yên cùng An An.
Vì chiếc điện thoại thân yêu của cô đã đem sửa nên cô không có gì để lên mạng, trong người cảm thấy bứt rứt cùng khó chịu, đành xem tivi cho đỡ buồn chán.
Điện thoại là thứ cô luôn mang theo bên mình.
Nó như sinh mạng của cô, không có nó kề bên chẳng khác nào uống trà sữa mà không có trân châu.
Nếu Tôn Gia Long không phải ông chủ của cô, chắc chắn cô sẽ bắt tên đó phải đền cho mình một chiếc điện thoại khác.
“Con chuột nó bị con con mèo dí kìa mẹ.”
An An ngồi trong lòng Nhã Yên xem hoạt hình, phấn khích chỉ vào tivi.
Nhã Yên mỉm cười vuốt tóc con bé, ánh mắt vô hồn không biết nhìn về nơi nào cho đúng.
Nhã Yên rất muốn được sáng mắt để có thể cùng An An xem phim, đưa đón con đi học hay đi chơi.
Cô rất muốn nhìn thấy con bé.
Từ sau tai nạn hai năm trước, lúc đó An An chỉ mới 4 tuổi.
Bây giờ con bé đã 6 tuổi, cô không biết con bé có thay đổi nhiều không.
Cô muốn làm rất nhiều thứ cho con, nhưng tiếc là không thể.
Còn có...!cô còn muốn sáng mắt để xác định một người.
Tiểu Bình ngồi không chân tay ngứa ngáy, cô rất muốn lên group để đọc những bình luận chỉ trích Trần Khải Minh và Nguyên Tiểu Tâm.
Cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại Nhã Yên để trên bàn, xong nhìn sang chị cô, gọi một tiếng.
“Sao vậy?” - Nhã Yên hơi hướng về phía cô hỏi.
“Cho em mượn điện thoại một lát được không?”
“Điện thoại em đâu rồi?”
“Điện thoại em bị nứt màn hình, đã đem ra tiệm rồi.”
Nhắc tới Tiểu Bình lại thấy tức.
Nhã Yên mò tìm điện thoại đưa cho Tiểu Bình, nhẹ nói:
“Lần sau cẩn thận một chút.”
Tiểu Bình vui vẻ cầm lấy điện thoại, gật đầu:
“Em biết rồi.”
Cô đăng nhập vào Wechat, việc đầu tiên là vào group nghe ngóng tình hình.
Chỉ mới mấy tiếng không vào mà tấm ảnh cô đăng đã thu hút hơn 5 ngàn lượt like, 2 ngàn lượt share và 3 ngàn comment chửi bới.
Tiểu Bình khoái chí cười, cô chụp màn hình lại rồi gửi cho Vy Vy cùng xem.
Nhưng khi vào phần album, cô vô tình nhìn thấy một tấm ảnh của chị cô chụp cùng một người con trai.
Tiều Bình liếc nhìn Nhã Yên một chút, tò mò bấm vào xem thử.
Tấm ảnh này được chụp lúc chị cô còn học Đại học, Tiểu Bình nhìn dòng chữ được ghi chú dưới góc trái tấm ảnh.
Ngày 7 tháng 7 năm X, tức là vào ngày Lễ tình nhân của bảy năm trước?
Trong ảnh, Nhã Yên tươi cười chụp cùng một chàng trai rất đẹp.
Trông nụ cười của Nhã Yên lúc này, Tiểu Bình có thể nhìn ra chị mình đang hạnh phúc như thế nào.
Đó là nụ cười đẹp nhất của Nhã Yên từ bảy năm trước, nhưng từ trước khi cô sinh An An, Tiểu Bình chưa từng thấy chị mình cười hạnh phúc như vậy một lần nào nữa.
Tiểu Bình nhìn thật kĩ chàng trai trong ảnh, tự dưng lại thấy có chút quen mắt.
Tiểu Bình đưa xem lên kĩ hơn chút nữa, lúc này mắt cô bỗng trợn trắng, đây chẳng phải là Tôn Gia Quyến sao? Người này...!là bạn trai thời Đại học mà Nhã Yên từng kể với cô sao?
Sự bất ngờ tình cờ này khiến cho Tiểu Bình chưa kịp tiêu hoá.
Nhã Yên từng kể với Tiểu Bình, cô quen một chàng trai cùng trường nhưng trên mình hai khoá, người đó đối với cô rất tốt, thương yêu cô hết mức có thể.
Cô còn nói nếu có dịp sẽ cho Tiểu Bình gặp mặt người đó, nhưng từ ngày xảy ra chuyện kia.
Tiểu Bình không còn nghe chị cô nhắc về chàng trai đó nữa.
Từ đó, đêm nào cô cũng nghe Nhã Yên ngồi trong phòng khóc rất lâu.
“Ủa, đây chẳng phải là chú...!ưm ưm.”
Cũng may Tiểu Bình tỉnh táo kịp thời để bịt miệng An An lại trước khi con bé la làng lên để chị cô nghe thấy.
“Có chuyện gì vậy?” - Nhã Yên hỏi.
“Dạ không có gì.” - Tiểu Bình cười hì hì, sau đó bế An An qua ngồi lên người mình, còn ra hiệu im lặng - “An An, con không được nói cho mẹ biết người mà con gặp chính là người trong ảnh.
Đây là bí mật giữa chúng ta, được không nè?”
Tiểu Bình còn thua cả một đứa con nít, An An vừa nhìn đã nhận ra người đó là “chú hoàng tử” của con bé, còn cô phải nhìn rất lâu mới có thể đoán ra được.
Mà cũng không trách cô được, Tôn Gia Quyến trong hình chỉ là một cậu sinh viên trẻ người, còn bây giờ anh đã chững chạc cùng trưởng thành hơn rất nhiều, khác với trong ảnh một trời một