Tôn Gia Quyến đưa Nhã Yên đến trước cổng, anh chủ động mở cửa xe đỡ cô ra, tay còn cẩn thận che trên đỉnh đầu chỉ sợ cô sẽ đụng trúng.
Tiểu Bình từ xa về đã nhìn thấy chị mình đi cùng với Tôn Gia Quyến, cô vội chạy đến.
“Chị, trán chị bị sao vậy?”
Tiểu Bình đỡ lấy chị từ tay Tôn Gia Quyến, nhìn vết thương được dán băng trắng không khỏi lo lắng.
Nhã Yên không muốn Tiểu Bình vì mình mà đi gây chuyện với người khác nên cô đành nói dối:
“Chị bị vấp cục đá nên ngã.
Cũng may anh Tôn đây đã giúp đỡ chị.”
An An thấy mẹ liền từ trong nhà chạy ra, nhưng cô bé không ôm lấy Nhã Yên mà lại ôm chân Tôn Gia Quyến khiến Tiểu Bình một phen chết sững.
Cháu cô quả thật quá gan dạ rồi!
“Chú bế!”
An An giơ hai tay hướng lên Tôn Gia Quyến, ánh mắt long lanh như sương mai nhìn anh chờ đợi.
Nhã Yên xấu hổ nói:
“An An, không được như thế! Anh thông cảm, An An còn nhỏ không hiểu chuyện.”
An An xụ mặt “dạ” một tiếng đầy thất vọng, vừa định hạ tay thì Tôn Gia Quyến đã cúi xuống bế con bé lên khiến cái miệng nhỏ tủm tỉm cười.
“Chú hoàng tử, An An muốn đi xe đẹp!”
An An chỉ vào chiếc xe của Tôn Gia Quyến, anh suy nghĩ một chút liền nói với Nhã Yên:
“Cô Triệu, tôi có thể chở con bé đi một vòng được không?”
“À, cái này...”
Nhã Yên không biết nên đồng ý hay từ chối thì Tiểu Bình một mặt phẩy tay, một mặt đỡ Nhã Yên vào nhà.
“Anh Tôn, anh cứ chở con bé đi đi.
Khi nào về cũng được.
Vậy nhé!”
“Tiểu Bình à...”
“Không sao đâu, chị yên tâm!”
Nhã Yên e ngại nắm chặt tay Tiểu Bình, Tiểu Bình hiểu được chị mình đang nghĩ gì liền vỗ vỗ tay cô an ủi.
Tiểu Bình thầm cười trong lòng.
Người ta là Tôn tổng của Tập đoàn Tôn Thị, lại còn là người yêu trước đây của chị cô, thì cô còn sợ gì chứ.
Hơn nữa Tiểu Bình muốn nhân cơ hội để giúp cho chị mình và Tôn Gia Quyến trở lại với nhau, còn phải thay chị cô rửa mối hận với tên Trần Khải Minh và Nguyên Tiểu Tâm kia nữa.
Tôn Gia Quyến để An An ngồi trên người mình, anh lái xe chầm chậm về phía trước.
An An thích thú reo lên:
“Đi xe đẹp thật thích! Lần đầu tiên An An được đi luôn đó.
Ngày mai An An nhất định sẽ khoe với các bạn.”
Khoé môi Tôn Gia Quyến nhếch lên khi nhìn thấy cục bông gòn nhỏ ngồi trong lòng mình vô cùng phấn khích.
Thật ra anh chở An An đi là có một số chuyện muốn hỏi, anh tin rằng những chuyện mình muốn biết, An An nhất định sẽ trả lời được và trẻ con thì sẽ không biết nói dối.
“Ba An An không hay chở An An đi sao?”
Vẻ mặt non nớt lập tức ngưng cười, cúi đầu xoắn xoắn những ngón tay nhỏ xinh vào nhau:
“An An không có ba! An An chỉ có mẹ, dì Bình và anh Tiểu Hy thôi.”
Dù đã điều tra về Nhã Yên, biết được kể từ khi kết hôn cô và Trần Khải Minh chưa từng chung sống với nhau nhưng anh vẫn không ngờ rằng, Nhã Yên không hề nói cho An An biết ba của mình là ai.
Điều này khiến anh cực kì thắc mắc.
Tôn Gia Quyến dừng xe,