Sau một tháng, phòng trà của Nhã Yên cuối cùng cũng hoàn thành công việc mở rộng.
Dương Thịnh cho xây thêm hai lầu phía trên với hơn một trăm năm mươi bàn mỗi tầng.
Phòng trà được ông ta cho người trang trí lại rất đẹp mắt, phía trên trần treo một ngọn đèn lưu ly hoàng gia, chỉ cần mở chiếc đèn đó cũng đủ để chiếu sáng khắp khán phòng.
Sân khấu của Nhã Yên được được bày trí còn bắt mắt hơn nữa.
Xung quanh chỗ ngồi của cô được gắn thêm rất nhiều ánh đèn đủ màu sắc, micro và cây dương cầm của Nhã Yên ông ta cũng đổi hẳn một cái khác xịn hơn.
Sau khi phòng trà hoàn thành, người đầu tiên Dương Thịnh mời đến tham quan chính là người đã rót tiền đầu tư cho nơi này.
Tôn Gia Quyến từ khi bước vào, anh nhìn sơ qua một lượt rồi bước tới thẳng sân khấu.
Nhìn thấy những bậc thang dẫn đến chỗ dương cầm hơi cao, hàng lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
“Tôi muốn bỏ những bậc thang này đi, đường đi lên sân khấu nên lót bằng loại gạch chống trơn trượt một cách tốt nhất.
Còn cái đèn phía trên nên dời xa đỉnh đầu một tí.”
Dương Thịnh nghe đến đâu nuốt nước bọt đến đó, ông ta chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Cũng may Tôn Gia Quyến chỉ đề nghị làm lại mỗi chỗ sân khấu, chứ nếu anh bắt ông ta đập phòng trà xây lại toàn bộ thì thà anh đập chết ông ta còn hơn.
Ông ta nghĩ người đàn ông này chắc chắn đã để ý đến Triệu Nhã Yên cho nên mới một mực quan tâm như vậy.
Dương Thịnh tự nhủ, chắc chắn phải đối xử tốt với Nhã Yên hơn một chút mới được.
Chỗ mà Tôn Gia Quyến yêu cầu ông ta sửa lại chỉ mất chưa đầy một tuần là xong.
Nhã Yên và mọi người đều được thông báo đi làm lại.
Mọi người ai cũng xuýt xoa vì phòng trà quá mức lộng lẫy, xa hoa, thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
Riêng Nhã Yên thì chỉ im lặng ngồi một góc, lắng nghe mọi người nói chuyện.
Phòng trà rộng hơn tất nhiên công việc sẽ nhiều hơn, nên chuyện tăng lương là điều dễ hiểu.
Phòng trà bắt đầu đón khách lúc 5 giờ chiều.
Vừa mở cửa, mọi người đã đông như ong vỡ tổ ùa vào, thoáng chốc tầng một và ở sảnh dưới đã đông nghịt người.
Những nhân viên chạy bàn liên tục chạy tới lui không kịp thở.
Nhã Yên được dìu lên sân khấu, cô mỉm cười dịu dàng hướng xuống bên dưới:
“Nhã Yên tôi rất vui khi được gặp lại mọi người, cũng như lần đầu gặp mặt tôi sẽ hát tặng mọi người một bài trước nhé!”
Một tràng pháo tay vang lên, có người dùng tay làm loa nói lớn để Nhã Yên nghe thấy:
“Chúng tôi rất nhớ giọng hát của cô đấy!”
Nhã Yên đặt tay lên tim, hơi cúi đầu ngụ ý cảm ơn rồi ngồi xuống chỉnh lại micro, đặt tay lên phím đàn.
Ở phía cửa, một dáng người cao ráo vừa đến ngồi vào vị trí cuối phòng, nhìn trực tiếp lên sân khấu.
Tôn Gia Quyến hôm nay có chút việc nên đến trễ nhưng cũng may vừa kịp lúc mở màn của Nhã Yên.
Anh vừa ngồi không được bao lâu, thằng em trời đánh mình đã cấm tuyệt đối không được bén mảng theo bước vào ngồi kế bên một cách thản nhiên.
Tôn Gia Quyến âm thầm lắc đầu, thật muốn tiễn nó về Sing quách đi cho rồi.
“Sao em lại không phát hiện ra gặp được anh
Là điều tuyệt vời nhất trên đời này
...
Người luôn mặc kệ mưa gió, vẫn lặng lẽ theo dõi em ở nơi ban đầu
Hoá ra anh chính là hạnh phúc mà em luôn muốn giữ lại
Hoá ra chúng ta và tình yêu đã từng gần đến như thế”
“Giọng hát của chị dâu quả thật là ngọt chết đi được!”
Tôn Gia Long tặc lưỡi, mắt nhìn Nhã Yên đầy sự ngưỡng mộ.
Ngay lập tức cậu ta nhận được cái lườm sắc bén của Tôn Gia Quyến.
Tôn Gia Long bỏ qua ánh mắt đó, cậu ta nhìn bên cạnh ghế có một bó hoa hồng, cười cười trêu ghẹo:
“Chà, anh tính tặng chị dâu à?”
Tôn Gia Quyến: “...”
“Mỗi kỉ niệm chính là tình cảm chân thành không tì vết của anh
Gặp được anh thật may