Hôm nay Lâm Trác Hy phải đi học thêm nên không thể trông chừng An An để Tiểu Bình đi đón Nhã Yên về được, bất đắc dĩ cô đành dẫn con bé theo.
An An nghe được đi đón mẹ, suốt dọc đường cái miệng nhỏ cứ líu lo không ngừng.
Tiểu Bình nhìn con bé nắm tay mình kéo đi, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Thời tiết dần vào mùa mưa, hôm qua chị em cô về gần tới nhà thì trời bất ngờ đổ xuống một cơn mưa lớn.
Khi hai người về được đến sân thì đã ướt như chuột lột.
Nên hôm nay cô mang theo dù để phòng thân.
Tiểu Bình vừa đến trước cửa phòng trà đã gặp phải oan gia.
Cô dẫn An An tránh đi ra cửa sau để ngồi chờ Nhã Yên, thế quái nào Tôn Gia Long lại phát hiện ra cô.
“Tiểu Bình!” - Tôn Gia Long chuẩn bị bước vào trong, nhìn thấy cô thì hai mắt phát sáng, liền gọi.
Tiểu Bình vờ như không nghe thấy, cứ tiến lên phía trước nhưng An An đã ngoái đầu nhìn lại, kéo kéo tay cô nói:
“Dì Bình, chú ấy gọi dì kìa!”
Tiểu Bình cúi xuống nói nhỏ với An An:
“Hắn là tên điên đó, con mặc kệ đi.”
An An nghe thế liền sợ rụt người lại, bám dính vào Tiểu Bình khiến cô phì cười.
Tôn Gia Long đến chắn trước mặt Tiểu Bình, không vui nói:
“Tiểu Bình, em cố tình không nghe?”
“Tôn phó tổng à, trong khách sạn thì tôi là nhân viên của anh, anh muốn kêu tôi lúc nào cũng được.
Nhưng hết giờ làm, anh có thể xem như hai chúng ta là người dưng được không? Hơn nữa tôi với anh cũng không thân thiết gì, đừng cứ một Tiểu Bình, hai Tiểu Bình như thế.
Tôi cảm thấy không được thuận tai cho lắm!”
Tiểu Bình nói một tràng làm cho ai kia đứng hình trong giây lát, còn An An thì bụm miệng cười hí hí trông rất vui vẻ.
Tôn Gia Long mặt mày xám xịt nhìn An An làm cho con bé nín cười, sợ hãi nấp sau lưng Tiểu Bình.
Đại não Tôn Gia Long hoạt động một chút, cậu ta nở nụ cười mê hoặc lòng người, ngồi xuống kéo tay An An ra khỏi người cô:
“Bé con, con là cháu của dì Bình hả?”
An An e dè nhìn Tôn Gia Long, khẽ gật đầu:
“Dạ phải, dì Bình nói chú là tên...!ưm...!ưm...”
Cũng may là Tiểu Bình nhanh tay bịt miệng con bé lại, chứ nếu không ngày mai Tiểu Bình cô chắc phải mang theo bộ hồ sơ để đi tìm việc khác cũng nên.
“Thật xin lỗi, Tôn phó tổng.
Tôi phải vào trong để đợi đón chị tôi.”
“Tại sao em không vào cửa trước?” - Cậu ta chỉ ra cửa chính, lúc này mới phát hiện ra hôm nay ở đâu xuất hiện hai tên bảo vệ cao to lực lưỡng đứng canh.
“Tôi chỉ đến để đón chị tôi thôi chứ không có tiền để vào uống rượu thưởng nhạc như Tôn phó tổng đâu.”
Cửa sau của phòng trà là lối đi dành cho nhân viên và người thân của họ, còn cửa trước muốn vào điều kiện tiên quyết là phải có tiền.
“À, vậy tôi sẽ dẫn em và cô bé đáng yêu này vào.” - Tôn Gia Long bế An An lên, khảy nhẹ vào mũi con bé hỏi - “Cô bé, con có muốn vào trong nghe mẹ hát không?”
An An khoái chí gật đầu lia lịa:
“Dạ muốn, dạ muốn.”
Tôn Gia Long mặc kệ Tiểu Bình có đồng ý hay không, cậu ta đã đưa An An lên cửa trước.
“Nè...!đợi tôi với!”
Tiểu Bình bất lực đành theo sau họ.
Thế nhưng đời không như mơ, Tôn Gia Long chưa kịp bước vào đã bị hai tên bảo vệ chặn lại:
“Xin lỗi, anh có phải là Tôn Gia Long?”
Tôn Gia Long nhếch mép, thầm tự hào vì mình đi đến đâu người ta cũng nhận ra.
Thấy Tôn Gia Long gật đầu, một trong hai tên bảo vệ ấy nói:
“Xin lỗi anh Tôn nhưng anh đã bị cấm vào phòng trà này rồi ạ!”
Vẻ mặt tự hào của Tôn Gia Long lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đen như đít nồi.
“Ai dám cả gan cấm tôi? Có tin tôi san bằng cái phòng trà này của các người không hả?”
Tôn Gia Long đang khí thế hùng hồn đe doạ nhưng hai tên đứng gác cứ trơ trơ ra đó, còn tạt một gáo nước lạnh vào mặt cậu ta:
“Dạ thưa, là cậu Tôn Gia Quyến ạ!”
Mặt Tôn Gia Long càng ngày càng đen, Tiểu Bình được một phen cười no bụng.
Cô giành lại An An từ tay cậu ta, trêu:
“Đến cả mình còn không vào được, còn đòi bảo lãnh dì cháu