Sở Ninh Dực cũng không vội, cứ thản nhiên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cô, dù sao thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một cái đó mà thôi.
Con tim yếu đuối của Thủy An Lạc phải đấu tranh dữ dội giữa sắc đẹp và lý trí.
Thiên Thần: Lạc Lạc là cô gái tốt, sao có thể làm chuyện này được?Ác Quỷ: Cô nhìn mắt cô ấy đi, sắp nuốt chửng Sở tổng đến nơi rồi kia kìa, gái tốt gái ngoan cái gì chứ?Bốp bốp bốp! Thủy An Lạc đánh bay luôn Ác Quỷ, làm gì có chuyện cô ăn thịt Sở tổng chứ?“Giờ sao đây?” Sở Ninh Dực lười nhác cất tiếng, giọng nói khàn khàn của anh mang theo chút cảm xúc khác thường trong đó.
Thủy An Lạc “áu” một tiếng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà nhào tới, dù sao thì trên áo cô cũng bị Sở tổng bôi hết hồ lên rồi.
Thủy An Lạc nghĩ xấu, chuyện này không thể trách cô được, là anh Sở bảo cô tới mà.
Quả nhiên, khi Sở Ninh Dực đón lấy cái người vừa nhào vào, liền cảm nhận được cảm giác dính nhớp trước ngực, sắc mặt anh đen sì, nhưng lại không đẩy người ra.
Thủy An Lạc hôn lên môi anh, cánh tay còn xấu xa cạ cạ lên người anh.
Sở Ninh Dực nhíu mày, sau đó liền bắt lấy eo cô, bế cô đặt lên bệ bồn rửa mặt, rồi không chút nhẹ nhàng nào mà lột hết đồ của cô ra.
Thủy An Lạc bị lạnh, không nhịn được lại run lên.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang dựa vào tay mình, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế này là anh nhào vào em, hay em nhào anh đây?”Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, anh zai à, em cho anh nhào đấy được chưa?Nhưng Sở Ninh Dực lại như cố tình muốn trêu ghẹo cô, cứ muốn bắt côphải nói ra nguyên do mới được.
Cuối cùng, Thủy An Lạc sốt ruột quá liền cắn luôn một phát lên vai anh, cái tên chơi ác này.
***Thủy An Lạc ra khỏi phòng tắm, đúng hơn là bay ra vì hai chân của cô đã biến thành bọt biển rồi.
Nếu không phải cô chạy nhanh, chắc cái tên kia tính chơi vài trăm hiệp luôn quá.
Thủy An Lạc nằm nhoài ra giường nghĩ, sao cái tên này tinh lực lại