Thủy An Lạc nhìn anh một lượt, sao cô cứ có cảm giác anh Sở như thế này không đáng tin chút nào vậy nhỉ.Hà Tiêu Nhiên không từ chối.
Bà chỉ lườm anh một cái tỏ ý biết điều một chút rồi thôi.Ra khỏi biệt thự, lái xe khoảng nửa tiếng ba người liền tới một trung tâm thương mại được Sở thị đầu tư.
Hiện tại muốn đỗ xe ở thành phố A cũng tiện hơn rồi nên họ chọn chỗ này luôn.Xuống xe rồi, Hà Tiêu Nhiên đi trước.
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực theo sau.
Sở Ninh Dực ra hiệu bảo Thủy An Lạc chạy theo khoác tay mẹ chồng, như thế có thể kéo gần lại khoảng cách giữa hai mẹ con.Thủy An Lạc chớp mắt, vẫn nắm lấy cánh tay Sở Ninh Dực không chịu buông: Anh đùa em chắc? Lỡ mẹ đẩy em ra thì có mà mất mặt chết à!Sở Ninh Dực: Không thử thì làm sao mà biết được, mẹ chồng em vẫn trái tim thiếu nữ lắm đấy.Thủy An Lạc cứ có cảm giác anh Sở đang lừa cô vì chuyện này thì có liênquan gì đến việc con tim thiếu nữ đâu cơ chứ?Thủy An Lạc: Em còn nhỏ, anh đừng có lừa em!Sở Ninh Dực: Không đi? Thế thôi cứ đi với anh đi vậy!Thủy An Lạc:...Cô ngẩng lên nhìn Hà Tiêu Nhiên đang đi thẳng vào quầy chọn hoa quả, lại nhìn Sở Ninh Dực, như thể đang đấu tranh xem có nên đi làm thân với mẹ chồng không.Lần này Sở Ninh Dực đưa ý kiến như vậy hoàn toàn vì có ý tốt.
Dù sao anh cũng không muốn làm nhân bánh bị kẹp giữa mẹ và vợ đâu.Sở Ninh Dực đi theo, vì hai người không nói gì nên bầu không khí khá là gượng gạo, khiến mẹ anh lại càng có ý kiến với Thủy An Lạc hơn.Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ từ đi tới, nhưng cứ đi một bước lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, thấy anh cổ vũ rồi mới tiếp tục tiến đến.Đi tới rồi, cô hạ quyết tâm, phải coi bà là mẹ đẻ của mình, đây là mẹ mình!Nghĩ vậy, cô bỗng khoác lấy cánh tay của Hà Tiêu Nhiên, cố tỏ ra thoải mái nói: “Mẹ, con thích ăn nho, mình mua nhiều nhiều chút nhé.”Thủy An Lạc nói xong, có