Tuy sốt ruột nhưng cô cũng không dám xuống phía dưới, thực sự là bởi vì không đỡ nổi người kia.Cho nên, Thủy An Lạc chỉ có thể nôn nóng đi tới đi lui trong phòng ngủ.Dưới lầu không có bất cứ âm thanh nào.
Một lúc lâu sau Thủy An Lạc mới nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, chắc là anh Sở đang đi lên.Cửa phòng được mở ra, người bước vào quả nhiên là Sở Ninh Dực.Thủy An Lạc vội nắm lấy cánh tay anh: “Sao ba mẹ anh lại tới thế?”“Không có gì, chẳng qua là hơi lo cho em thôi, giờ thì về rồi.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc đến bên giường, “Có thể tiếp tục chuyện vừa nãy được rồi.”Thủy An Lạc cả kinh, vội vàng nhảy dựng lên, hai tay che ngực mình nói:“Anh xong chưa hả, đứng đắn một chút đi có được không!”Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô, hai tay chống trên giường: “Anh bảo này, cái đầu không đứng đắn của em đang nghĩ gì thế?”Ạch...Lẽ nào không phải anh đang nói đến chuyện kia?“Chuyện của Triệu Miểu cơ mà, em nói tiếp đi.” Sở Ninh Dực nhìn ThủyAn Lạc, ngắt mạch suy nghĩ của cô.Thủy An Lạc: “...”Hình như cô lại bị Sở tổng gài rồi!“Quên mất nói đến chỗ nào rồi.” Thủy An Lạc nhíu mày, bị ba mẹ chồng dọa cho một vố như vậy, hiện giờ đầu cô trống trống, làm sao mà nhớ nổi đã đến chỗ nào được cơ chứ?“Vui vẻ đánh nhau.” Sở Ninh Dực có lòng tốt nhắc nhở, tiện thể vào lúc Thủy An Lạc buông lỏng phòng bị liền kéo cô vào trong lòng, sau đó đặt ở dưới thân.“Này...” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, Sở tổng anh đúng là một cái hố, hơn nữa còn là một cái hố cực to nữa.“Nói chuyện thế này có vẻ thoải mái hơn.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.“Chẳng phải anh đã hiểu rồi còn gì?” Thủy An Lạc căm giận hỏi ngược lại.“Anh nghĩ, cái anh hiểu có lẽ khác cái em hiểu, hay là em còn có kẻ nào thầm thương trộm nhớ nữa mà anh không biết, mau khai thật ra!”