Không thể ra khỏi cửa, sẽ bị người ta đuổi đánh, nói không chừng còn bị ném trứng thối, rau củ.Trong đầu Thủy An Lạc bỗng hiện lên cảnh tượng bị người ta ném rau củ vào mặt, chợt rùng mình một cái, hình như cô tưởng tượng thê thảm quá rồi.“Vậy anh nói nên làm gì bây giờ? Gọi điện chưa chắc đã có tác dụng, nhỡ đâu cô ta không muốn nghe liền cúp máy luôn thì sao?”Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu cô, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói: “Để anh sắp xếp cho, tốt nhất là gặp cô ta trong vòng mấy ngày tới đúng không?”Thủy An Lạc mỉm cười, cô biết Sở đại tiên nhà cô có cách mà.
Muốn gặp cũng phải nhanh lên, vì không biết ba cô sẽ bất ngờ về lúc nào nữa.Sở Ninh Dực suy nghĩ một chút liền kéo cô ngồi dậy, “Nhưng em phải đảm bảo, có thể an toàn rút lui.”Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh không đi với em à, nhỡ đâu bà xã yếu ớt của anh bị người ta đánh, hoặc là...!á!”Thủy An Lạc còn chưa nói hết đã bị Sở Ninh Dực đẩy ngã xuống giường, sau đó anh đứng dậy bước vào phòng tắm.Thủy An Lạc nằm thẳng đơ trên giường nhìn trần nhà, cô lại bị ghét bỏ rồi à?Hơn nữa lần này còn bị ghét bỏ triệt để nữa chứ!Buổi chiều Kiều Nhã Nguyễn ghé qua.
Sở Ninh Dực vẫn còn đang ở nhà, khiến cho Kiều Nhã Nguyễn chịu một cú sốc lớn.Cô không có việc gì làm nên đến gặm thức ăn cho chó nhiều hơn sao?Có điều ánh mắt cười như không cười của Sở Ninh Dực khi nhìn cô thế kia là có ý gì?Chẳng lẽ hôm nay cô ra cửa không xem lịch?Sở Ninh Dực nhìn Kiều Nhã Nguyễn đương nhiên là bởi vì anh biết Phong Phong đã đi cả đêm để trở về, lại bay đi ngay trong đêm.
Đã thế cậu ta lại chẳng làm gì, chỉ ở ngoài nhìn chằm chằm về phía phòng cô cả đêm.Nghĩ vậy, anh thấy người anh em của mình thật ngốc nghếch.“Hai người nói chuyện đi, anh vào phòng làm việc xử lý nốt chút chuyện.” Sở Ninh Dực để lại không gian cho