Mân Hinh lo lắng nhìn lên đầu cô, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”“Bị người ta ném đấy, may mà không có trứng thối hay rau củ gì đấy.” Thủy An lạc bĩu môi, “Chị dâu, em đưa con về ngủ trưa đã nhé.”“Ừ, em để ý một chút, có gì thì gọi chị ngay nhé.” Mân Hinh không yên tâm nói.Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối về, vừa về đến nhà liền đặt cu cậu lên giường.
Hắc Long ngoan ngoãn nằm dưới sàn, nhưng tai vẫn nghe ngóng, như thể đang lắng nghe động tĩnh xung quanh.Tiểu Bảo Bối chìa cái môi sờ lên trán đã dán băng urgo của mẹ khẽ nói:“Sao? Sao?”Tiểu Bảo Bối lo lắng lắm, vì bị thương sẽ rất đau.“Mẹ không sao, không cẩn thận bị va phải thôi.
Con ngoan ngoãn ngủ đi nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền vỗ lên người nhóc.Tiểu Bảo Bối vẫn lo lắm.
Không biết con sâu ngủ chạy đâu mất rồi, nên mắt nhóc cứ chớp lấy chớp để, mãi mới ngủ thiếp đi được.Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Hắc Long bên cạnh giường, “Hắc Long, mày cũng ngủ một lát đi, không sao đâu.”Hắc Long sủa lên hai tiếng rồi cũng nhắm mắt lại.Thủy An Lạc nhìn con trai, vẫn nghĩ về chuyện kia.
Cuối cùng cô lấy miếng ngọc đeo trên cổ ra, con rồng tím lúc này trông sinh động hơn hẳn lúc trước.Thủy An Lạc lắc lắc sợ dây ngọc, thấp giọng nói: “Mày hại tao thảm hại rồi đấy biết không hả?”Tiếc là rồng tím không trả lời lại cô được, nhưng vẫn chạy trong miếngngọc.“Đợi ba về là mọi chuyện có thể giải quyết được rồi không phải sao.
Không thể để ba lo lắng được.” Thủy An Lạc thỏ thẻ, rồi lại đeo miếng ngọc lên, sau đó cũng nằm ra bên cạnh Tiểu Bảo Bối, từ từ chìm vào giấc ngủ.Trong phòng ngủ, cửa phòng tắm từ từ bị mở ra, Hắc Long tỉnh phắt dậy nhìn về phía nhà tắm, nhưng khi trông thấy người nó cũng không phòng bị gì nữa cả.Nó biết Lạc Liên, thế nên mới xem anh như một người bạn của mình.Lạc Hiên đi tới bên giường, nhìn hai mẹ con đang ngủ, trên trán cô còn dám băng urgo, chân vẫn còn hằn lên vết xanh tím vì bị đập phải.Có thể thấy sáng nay