Một người đàn ông trong đám đó bị đẩy lên.
Sở Ninh Dực lười nhác dựa người trên chiếc ghế thái sư.“Không có gì đâu, tôi mang mấy cái bia tập bắn tới cho các cậu bắn cho có cảm giác ấy mà.” Sở Ninh Dực nói xong nhận lấy chén trà chú Sở đưa tới, nhìn đám người kia.“Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nhưng hình như các người chẳng biết quý trọng nó gì cả.” Sở Ninh Dực thờ ơ nói.Thiều Lam chính là người lần trước cầm đầu bảo vệ Thủy An Lạc, cũng là người phụ trách chính ở căn cứ này.
Anh ta trước đây là cấp dưới của Sở Ninh Dực.“Lão Đại, mấy cái bao cát kia các anh em đấm chán tay lâu rồi, giờ anh mang đám người này đến thật đúng lúc.” Thiều Lam nói, sau khi biết hành vi của đám người này, anh ta liền cảm thấy chúng bị đánh là đáng rồi.Sở Ninh Dực thì thầm gì đó với Thiều Lam.
Thiều Lam hơi nhíu mày, lại quay lại nhìn đám người trung niên kia, “Lão Đại, anh cứ đi nghỉ trước đi, tôi đảm bảo sẽ đánh cho bọn chúng khai kẻ kia ra thì thôi.”Sở Ninh Dực khẽ gật, đứng dậy rời khỏi đây.“Đánh, đánh cho thừa sống thiếu chết, nhưng cũng đừng đánh chết, để bọn chúng còn hơi tàn để nghĩ xem bản thân mình đã làm ra chuyện gì.” Thiều Lam lớn tiếng quát lên.Sở Ninh Dực vào phòng làm việc, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.Chú Sở đặt tài liệu lên bàn làm việc của anh, “Đây đều là những người có tiền án tiền sự, đám người này sau khi ra tù vẫn chiếm giữ một số nơi để làm việc xằng bậy, lần này có thể được kêu gọi tụ tập lại thế này, kẻ kia cũng không đơn giản đâu.”Sở Ninh Dực khẽ gật, ném đồ mà ném chuẩn thế, người bình thường làm gì có chuyện làm được như thế?Anh khẽ gõ ngón tay lên bàn, nghe thấy đánh đấm bên ngoài, dù sao cũng là côn đồ đầu đường xó chợ, cũng không còn trẻ trung gì nữa, nếu so với người của anh thì chỉ có nước ăn đòn thôi.“Thế thì cứ đánh đi, đánh chết rồi cũng xem như trừ hại cho tổ quốc.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.***Lúc