“Buông tôi ra!” Mân Hinh gắng sức vùng ra, nhưng sức của thằng nhóc kia lại rất khỏe.Thủy An Lạc chạy lên lầu lấy điện thoại, thấy điện thoại không có tín hiệu, ngay cả điện thoại bàn trong nhà cũng bị cắt đứt dây.
Đây rõ ràng là biết Sở Ninh Dực không ở nhà, muốn thiêu chết cô đây mà.Ngọn lửa càng ngày càng lớn.
Hắc Long ngậm vòi nước vẫn đang làm dịu ngọn lửa lan tới.
Thủy An Lạc cũng lấy chậu để hắt nước, nhưng hầu như chẳng có tác dụng gì.Cô ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ, rồi chạy thẳng vào bếp, sau vặn hết vòi nước ra, cả nước trong bồn tắm cũng xả ra.Không phải bị nước dìm thì sẽ bị lửa thiêu chết, thế thà cô bị dìm trong nước còn hơn.Mân Hinh ở bên ngoài vẫn đang cố hết sức giằng co với thằng nhóc kia.
Nhưng đó là một kẻ điên, đã thế còn như cắn phải thuốc, liền mình giữ chặt lấy cổ Mân Minh.Lúc An Phong Dương quay về, vừa ngẩng lên đã thấy ánh lửa li ti hắt ra từ nhà Thủy An Lạc.
Anh giật mình vội chạy vào lại phát hiện ra không thể quẹt được thẻ thang máy.An Phong Dương không suy đoán nhiều nữa, lập tức bảo người phía dưới liên hệ với cứu hỏa, còn mình thì chạy thang bộ lên, vừa chạy vừa gọi điện cho Sở Ninh Dực, “Cậu về nhanh lên, xảy ra chuyện rồi.”An Phong Dương chỉ kịp nói mỗi một câu như vậy rồi dập máy chạy lên cầu thang.Vừa lên tới tầng mười tám, anh đã nghe thấy tiếng của Mân Hinh.Uỳnh!!!Cửa hành lang bị đạp ra, An Phong Dương không kịp nghĩ nhiều liền lôi tên kia quẳng ra phía sau, quăng luôn vào ngọn lửa.“Em không sao chứ?” An Phong Dương ôm lấy vợ mình, lo lắng hỏi.Mân Hinh lắc đầu, cô đưa tay lên sờ cổ mình: “Mau báo cảnh sát đi, Lạc Lạc và thằng bé vẫn còn ở bên trong.” Mân Hinh cuống cuồng nói, vì ban nãy bị kẻ kia bóp cổ lâu quá nên giờ giọng cô đã khản đặc lại.Tên kia bị ném vào ngọn lửa, dưới đất đều là xăng nên rất nhanh bị ngọn lửa nuốt lấy, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.“Bưng nước tới đây.” An Phong Dương nói rồi cởi