“Buổi chiều chắc khoảng hơn năm giờ anh sẽ qua đón hai mẹ con.
“ Sở Ninh Dực vừa nói vừa cầm áo khoác của mình lên đứng dậy đi ra ngoài.“Sớm vậy? Anh lại về sớm à?” Thủy An Lạc ngạc nhiên kêu lên một tiếng.Lại?Chữ này dùng hay lắm.“Đi gặp Bạch Dạ Hàn, đại khái khoảng năm giờ sẽ xong, đến lúc đó sẽ qua đón em.” Sở Ninh Dực thành thật nói, không hề cảm thấy chuyện mình đi gặp Bạch Dạ Hàn cần giấu giếm cô.Gặp Bạch Dạ Hàn?Thủy An Lạc khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, em cho Tiểu Bảo Bối đi ngủ một lúc vậy.”Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.Anh bảo chú Sở đưa chìa khóa xe cho mình rồi bảo ông về nhà trước, hôm nay không cần phải lái xe cho anh.Gặp Bạch Dạ Hàn, anh đi một mình là được rồi.Thủy An Lạc cúp điện thoại rồi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang chớp cặpmắt to nhìn mình.
Cô ôm cậu nhóc lên cởi bộ đồ con gà ra, “Ngủ nào, một lát nữa ba sẽ tới đón mẹ con mình.”“Bạ bạ~ Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối vẫn gọi.“Ba bây giờ không có ở đây, con đi ngủ đi đã.” Thủy An Lạc nói rồi kéo chăn đắp cho cu cậu.“Ngủ ngủ~” Tiểu Bảo Bối cất giọng non nớt nói, bàn tay nhỏ bé còn ngoan ngoãn cho vào trong chăn.“Đúng rồi, ngủ một giấc, sau đó ba sẽ trở lại.” Thủy An Lạc dịu dàng nói.Thủy An Lạc vỗ nhẹ thân thể Tiểu Bảo Bối.
Cái miệng nhỏ của nhóc lại bi bô nói mấy chữ.
Thủy An Lạc cũng không nghe rõ.
Tiểu Bảo Bối chẳng làm khó cô, xem ra là nói linh tinh, cho nên nhóc nhanh chóng nhắm hai mắt lại đi ngủ.Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, muốn ngủ mà mãi không ngủ được.
Sở Ninh Dực đi gặp Bạch Dạ Hàn, Bạch Dạ Hàn đấy!Mà nơi được gọi là chỗ cũ của Sở Ninh Dực và Bạch Dạ, đó là quán bar.Ban ngày quán bar không đông đúc bằng buổi tối, cho nên khá là yên tĩnh.Bọn họ có phòng riêng ở chỗ này.
Trước đây đều là bốn người cùng đến đây,