Hai hàng lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại.“Tôi không có hứng thú tiếp tục chơi ú tim với cậu, rốt cuộc cậu là ai?” SởNinh Dực trầm giọng nói.“Sở Ninh Dực, cậu có biết vì sao tôi muốn ngăn cản cậu với Thủy An Lạc không? Bởi vì cậu không thể có nhược điểm, tuyệt đối không thể!” Bạch Dạ Hàn mang theo vài phần kiên quyết nói, “Sở Ninh Dực là chiến thần, người như cậu sao có thể có nhược điểm được?” Bạch Dạ Hàn nói, chén rượu trong tay bị bóp đến vỡ vụn.Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, nhìn vào bàn tay đang chảy máu của anh ta.“Rốt cuộc cậu là ai?” Sở Ninh Dực vẫn kiên trì với câu hỏi trước đó, “Tôi không tra được.
Có lẽ thực sự đúng như lời Lạc Lạc nói, cậu là một kẻ giả chết.”“Sao cậu cứ phải ôm lấy vấn đề này mãi thế? Tôi chỉ muốn nói, có Thủy An Lạc bên cạnh, cuộc sống của cậu sẽ nhanh chóng không còn bình yên như trước nữa.
Khoan hãy nói đến thân phận của Thủy An Lạc, cô ấy nhất định sẽ trở lại Long gia, chỉ nói đại...”“Đoàng đoàng...”Bạch Dạ Hàn còn chưa nói xong, tiếng súng đột nhiên vang lên.
Bạch Dạ Hàn nhanh chóng núp sau sofa, tránh thoát viên đạn tập kích.Sở Ninh Dực cũng nhanh chóng đứng dậy, chờ đến khi anh đuổi ra đến cửa, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Bạch Dạ Hàn đâu.Đại?Đại cái gì?Sở Ninh Dực nhìn căn phòng trống trải, trên mặt đất còn sót lại mảnh vỡ của ly rượu và vết máu, thế nhưng Bạch Dạ Hàn lại không thấy đâu nữa cả.“Sở Đại?” Vào lúc Sở Ninh Dực đang nhíu mày, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, hẳn là nghe được tiếng súng nên có người đã đi ra xem.
Mà người đó, không ai khác, chính là Phong Phong.Sở Ninh Dực thu hồi lại biểu cảm trên mặt mình, chỉnh lại ống tay áo,“Sao cậu lại ở đây?”Phong Phong hơi nhún vai, quay đầu lại nhìn vào phòng: “Kiều Trì nói muốn gặp một đạo diễn, có quỷ mới biết tại sao lại ở chỗ này?”Sở Ninh Dực nhìn thoáng vào bên trong, “Đạo diễn nào?”“Là đạo diễn Amir người Pháp lần trước.” Phong Phong rõ ràng không có hứng thú gì lắm.“Nếu là công