[Trò chuyện riêng][Lão Phật Gia: Anh muốn bị tôi giết thế cơ à?][Phong Ảnh đế: Tôi hack tài khoản của cô.]Trả lời cực kỳ thẳng thắn.[Trò chuyện riêng][Lão Phật Gia: Hôm nay tâm trạng của ai gia không được tốt! Anh treo máy đi, ai gia muốn chém anh mấy ngàn đao![Phong Ảnh đế: Người ta lại chọc giận cô rồi à?][Lão Phật Gia: Không có, chỉ riêng sự hiện hữu của anh ta cũng đủ khiến tôi bực bội rồi.]Ngón tay đang di chuyển trên màn hình di động của Phong Phong khẽ động, ngay cả đầu ngón tay của anh ta cũng có cảm giác đau xót khó nói.Anh ta muốn gõ chữ nhưng đầu ngón tay lại đau đớn, khiến anh ta không gõ được chữ nào cả.Hai nhân vật trên màn hình bắt đầu nhào vào đánh nhau, anh ta cũng chỉ cúi đầu nhìn.Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhật vật của mình dùng mấy đao chém chết ai kia, sau đó người nọ lại đứng dậy, cô lại tiếp tục nhào lên chém.Phong Phong quay đầu lại nhìn cô gái đang cong khóe miệng ngồi trên sofa.
Anh ta tình nguyện, thà rằng bây giờ cô qua đây tát cho anh ta một cái còn hơn là để cô vui vẻ với bất cứ ai, thế nhưng cô lại chỉ không vui với duy nhất một mình anh ta.Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng chụp thì đã là lúcđường phố vừa lên đèn.Kiều Nhã Nguyễn tự giác gọi đồ ăn bên ngoài, tiện thể để Sở Ninh Dực tiêu tiền một phen.Kiều Nhã Nguyễn định gọi đồ ăn của khách sạn Sở Thị.
Mà giá ở đó thì cao không tưởng bởi vì đều do chuyên gia đích thân chế biến, chưa kể những món đó phải ngon đến mức như thế nào.Thủy An Lạc bĩu môi.“Gì chứ? Không muốn người đàn ông của mày tốn tiền vậy cơ à? Ai gia đây còn phải cùng các người chụp ảnh tới nửa đêm nữa đấy! Cũng chẳng biết mày trúng gió cái quái gì nữa, có người nào chụp ảnh cưới buổi chiều không hả, thế này chẳng phải muốn chụp tới nửa đêm luôn sao?” Kiều Nhã Nguyễn hầm hừ nói.“Tôi quyết định.” Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống rồi hờ hững trả lời.Kiều Nhã Nguyễn: “...”Ha hả, Sở tổng à, tự dưng anh nói như thế khiến người ta khó xử lắm đó nha!“Chuyện đó, quyết định này quá đúng đắn, cực kỳ đúng đắn luôn!” Kiều Nhã