Cơ thể của Phong Phong căng cứng lại, thế nhưng anh ta không nói tiếp.
Bởi vì anh ta không dám.
Cô gái nào đó hiện giờ chính là tử huyệt của anh ta.
Phong Phong cho Cốc Hòa một ánh mắt cảnh cáo, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cốc Hòa mỉm cười, có thể bắt được điểm yếu của Phong Phong thật tốt quá, sau này anh ta có muốn tìm Ảnh đế chụp ảnh thì cũng có lý do rồi.
Xa xa, Tiểu Bảo Bối mặc một bộ đồ đời Đường lảo đà lảo đảo bước về phía trước, còn Thủy An Lạc khoác tay Sở Ninh Dực đi theo đằng sau.
Có người nói ảnh cưới chính là dấu ấn của tình yêu.
Ánh mắt trong những bức ảnh cưới chính là biểu tượng cho tình yêu của thế giới này.
Ảnh cưới là dấu ấn của tình yêu, cũng là sự khởi đầu của một gia đình.
Trong mắt bọn họ thì ngoại trừ tình yêu đôi lứa còn có cả tình cảm dạt dào của người làm cha làm mẹ đối với đứa con ngây thơ, bé bỏng của mình.
Đây là mục tiêu cuối cùng của một cuộc hôn nhân, cũng là cách để bọn họ kéo dài sinh mệnh.
Chắc Tiểu Bảo Bối thấy Cốc Hòa quỳ rạp dưới mặt đất có vẻ rất thú vị, cho nên nhóc ta cười khanh khách lắc lắc cái mông đi tới rồi vươn tay muốn chụp lấy cái máy ảnh.
“Tiểu Bảo Bối, con không thể nghịch máy ảnh của chú được!” Thủy An Lạc vội vàng nhắc nhở.
Cái tay nhỏ của Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang kéo kéo cái máy ảnh.
Nhóc ta quay đầu nhìn mẹ mình: “Ma ma?”Tiểu Bảo Bối đang hỏi mẹ nói cái gì.
“Không sao đâu.
” Cốc Hòa nói rồi đứng dậy ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng, sau đó cho nhóc ta xem hình vừa chụp: “Hai người cứ hưởng thụ không gian sinh hoạt của Thái tử và Thái tử phi đi! Tôi với thằng quỷ này chơi một lát.
”“Bạ bạ, bạ bạ~ ma ma~” Cốc Hòa chỉ vào mặt người nào trên hình thì Tiểu Bảo Bối đều hưng phấn gọi người đó.
“Thế đây là ai nào?”Tiểu Bảo Bối hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ sau đó chỉ chỉ vào chính mình: “Bé, bé~”“Nhóc con thông minh lắm.
” Cốc Hòa cười nói, nhưng lúc Tiểu Bảo Bối vẫn đang sung sướng cười khanh khách thì anh ta nhanh chóng giơ máy ảnh lên chụp bóng lưng của ai đó bên kia vài tấm, sau đó lại tiếp tục chơi với Tiểu Bảo Bối.
Kiều Nhã Nguyễn đã trang điểm và thay