Thủy An Lạc tò mò nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang chạy trốn phía trước.
Trước đó Kiều Nhã Nguyễn đã gọi điện cho cô nói là đã có cách để sửa lại di chúc, bảo cô cứ chờ đó.
Lúc ấy cô đã nghi ngờ rồi nhưng cô chẳng có thời gian mà hỏi."Thủy An Lạc, mày sẽ phải hối hận!!!" An Giai Tuệ hét toáng lên giữa đám người chen chúc.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn bà ta, khóe miệng hơi kéo lên."Đây là uy hiếp sao?""Xin hỏi bà đang uy hiếp cô Thủy đấy à?""Bà giải thích thế nào về chuyện báo cáo giám định của cô Thủy An Lạc bị người ta đụng tay đụng chân?"***Thủy An Lạc không ở lại đó nghe nữa mà đi về thẳng luôn, chuyện gì cũng có thể khiến Thủy An Lạc cô hối hận, nhưng chỉ trừ có chuyện này là chắc chắn cô sẽ không bao giờ hối hận.Thủy An Lạc quay về phòng bệnh theo dõi đặc biệt thì chẳng thấy ai ngoài cửa cả, trong phòng có một y tá đang chăm sóc cho ba cô.Thủy An Lạc ngồi xuống băng ghế dài ngoài hành lang, cô đã lấy lại được danh phận của mình, giữ được số cổ phần kia và Thủy Mặc Vân mà cô luôn căm hận cũng đã phải nằm viện.
Nhưng sau cảm giác hả lòng hả dạ thì cảm giác trống rỗng lại tràn ngập đáy lòng khiến cô cảm thấy mình không biết nên làm gì cho phải."Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.Thủy An Lạc quay đầu lại thì thấy Lâm Thiến Thần đang mặc chiếc áo blouse trắng đứng tựa lên tường.
Cô khẽ cau mày lại, ai mà muốn gặp cô ta vào lúc này chứ."Thủy An Lạc, cô giỏi hơn tôi nghĩ nhiều đấy." Lâm Thiến Thần cười lạnh nói.Biểu hiện của Thủy An Lạc bây giờ thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô ta.Thủy An Lạc đứng dậy nhìn thẳng vào mắt của Lâm Thiến Thần.
Ở đây không có người ngoài nên bọn họ cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt làm gì cho tốn sức."Hiếm có dịp mới thấy bác sĩ Lâm không đi hóng hớt chuyện vui đấy." Thủy An Lạc thờ ơ nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ của mình: "Lúc này bà dì tốt đẹp của cô chắc vẫn chưa đi được đâu nhỉ.""Thủy An Lạc, làm người đừng tự đắc quá, nếu không lúc ngã sẽ đau lắm đấy." Lâm Thiến Thần âm trầm bỏ lại một câu rồi xoay người