Thủy An Lạc trò chuyện với mẹ mình một hồi thì đột nhiên nghe thấy tiếng máy móc trong phòng truyền đến, cô vội vàng đứng dậy nói: "Mẹ, con có chuyện, cúp máy trước nhé." Nói xong liền chạy thẳng đến bên ngoài phòng theo dõi.Y tá trong phòng nhấn chuông cấp cứu trên đầu giường, chẳng bao lâu sau các bác sĩ đã lao tới.Thủy An Lạc đứng bên ngoài chờ đợi, người đi đầu chính là cái vị giáo sư mà từ sau hôm đó cô không thấy mặt đâu nữa.Vị giáo sư kia trông thấy Thủy An Lạc liền đưa mắt đánh giá cô một lượt, ánh mắt bà hơi dừng lại trên bộ sườn xám đỏ rực của cô một chút rồi nhíu mày lại, sau đó liền chạy vào cấp cứu.Lúc Kiều Nhã Nguyễn chạy tới thì Thủy An Lạc vẫn đang chờ ở bên ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn thấy cô vẫn mặc bộ đồ tối qua liền kéo cô lại: "Mày không về nghỉ à?"Thủy An Lạc lắc đầu, là lỗi của cô, đáng ra cô không nên đi nhanh như vậy mới đúng, cho dù có hận đến cỡ nào thì người kia vẫn là ba của cô.Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn người đang cấp cứu bên trong.
Cô đưa tay nắm lấy cánh tay của bạn mình nhỏ giọng an ủi: "Không sao, không sao, mày đừng lo lắng quá! Ông ta còn chưa xin lỗi mẹ mày cơ mà."Thủy An Lạc khẽ gật đầu nhưng những thớ cơ căng cứng trên người đãbán đứng tâm trạng cô lúc này.Trong phòng vẫn đang tiếp tục cấp cứu.
Thủy An Lạc cũng càng ngày càng bất an.
Máy móc trong phòng thi thoảng sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, mỗi âm thanh đều như đâm sâu vào tim của Thủy An Lạc.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn ôm chặt lấy bả vai của cô, đáng tiếc hiện giờ Sở Ninh Dực lại không có mặt ở đây."Bác sĩ Thủy, đồ chuyển phát nhanh của cô." Một y tá quèn nào đó tìm cả bệnh viện mới thấy Thủy An Lạc, sau đó đưa cái hộp nhỏ trong tay cho cô: "Người ta vừa mới đưa đến thôi."Kiều Nhã Nguyễn nhận lấy hộp đồ rồi hiếu kỳ hỏi: "Ai thế, ai gửi chuyển phát nhanh cho mày thế?"Thủy An Lạc khe khẽ lắc đầu ý bảo không biết.
Cô nhìn Kiều Nhã Nguyễn mở gói hàng ra, bên trong là một cái bút thu âm cùng một tờ giấy, trên đó chỉ có một câu: Thủy An Lạc, mày thật sự nghĩ là mày thắng