"Không phải, đó không phải là thật." Lâm Thiến Thần thất thanh kêu lên."Không phải thật? Tên là tên của Lạc Lạc, thời gian trước lúc cô nộp báo cáo hai tuần, cô lại nói đây không phải của Lạc Lạc, hay là cô không dám thừa nhận cô đã sao chép của cô ấy?" Giọng nói của Sở Ninh Dực lạnh lẽo, vừa khinh bỉ vừa châm chọc.Lâm Thiến Thần vốn luôn cao ngạo sao có thể chịu nổi sự mỉa mai của anh, phút chốc cô ta đã đánh mất lý trí duy nhất của mình."Đó không phải là thật, bản báo cáo kia sớm đã bị tôi..."Lâm Thiến Thần đang gào lên, giữa chừng bỗng khựng lại.Khóe miệng Sở Ninh Dực nhếch lên tựa như chỉ đang đợi những lời này.
Bọn họ có tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa cũng không đủ chấn động bằng việc chính miệng cô ta tự thừa nhận.
Hơn nữa còn chuyện gì có thể khiến người ta hối hận hơn việc chính mình mở miệng thừa nhận hành vi xấu xa của bản thân chứ?Lâm Thiến Thần vừa dứt lời, xung quanh liền ồ lên.Kiều Tuệ Hòa bực tức nhìn Lâm Thiến Thần, cuối cùng giận dữ xoay người bỏ đi.Những bác sĩ còn lại thì cười gượng một cái, cuối cùng nhanh chóng tản ra.
Dù sao thì cũng không ai trong bọn họ dám nói đỡ cho Lâm Thiến Thần và càng không ngờ Lâm Thiến Thần lại là người như vậy.Sau khi kêu gào xong, Lâm Thiến Thần ngồi phịch xuống đất, mất khống chế cười mà điên dại, chỉ có điều trong tiếng cười lại chất chứa sự thê lương vô tận.
Cô ta không tài nào ngờ được rằng, có một ngày, cô ta lại bị chính Sở Ninh Dực hủy hoại."Tại sao?" Có lẽ vừa rồi gào thét nhiều quá nên giờ giọng nói của cô ta đã khàn đi, âm thanh phát ra như bị đất cát quét qua, khiến người ta có cảm giác thô sạn."Thiến Thần, tôi giao cô ấy cho cô là vì tin tưởng cô, không phải là để cho cô cơ hội hãm hại cô ấy.
Đáng tiếc, cô đã mất lý trí rồi." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, sau đó nắm tay Thủy An Lạc bỏ đi."Tại sao phải làm như vậy? Thủy An Lạc quan trọng với anh đến vậy sao?" Lâm Thiến Thần lảo đảo đứng dậy, nhìn bóng lưng của anh gào lên.
Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự thay đổi trong chớp mắt này.Bước