Sau khi được Sở Ninh Dực dắt ra khỏi bệnh viện, Thủy An Lạc lập tức buông tay Sở Ninh Dực ra: "Như vậy, chẳng cần anh phải nói gì, cô ta cũng đã không thể trụ nổi ở bệnh viện này nữa rồi."Thủy An Lạc nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân tại sao anh lại hỏi cô định xử lý thế nào.
Nếu cô không bảo đuổi cô ta đi, có lẽ Sở Ninh Dực sẽ chọn cách xử lý kín đáo chuyện này, sau đó cách chức cô ta.
Nhưng nếu như cô đã nói phải đuổi cô ta, vậy anh sẽ quang minh chính đại khiến cho Lâm Thiến Thần không còn chỗ đứng ở bệnh viện này nữa.
Thủy An Lạc không khỏi thấy bất mãn trong lòng, may mà cô còn chưa hoàn toàn chọc giận Sở Ninh Dực, nếu không người gặp xui xẻo nhất định là cô rồi."Còn bản báo cáo kia...""Là anh bảo chú Sở bỏ vào." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.Thủy An Lạc ngây ra, cho nên, đây là cách để chứng minh lời Lâm Thiến Thần nói là vu khống?Sở Ninh Dực vươn tay kéo người đang đứng ở bậc cầu thang vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn cơn mưa bên ngoài, "Thời gian quá ngắn, anh không đủ thì giờ để tìm được bản báo cáo của em.
Nhưng nếu như bản thực sự nằm trong tay cô ta thì cho dù bản chú Sở lấy ra là giả, cô ta cũng không có can đảm để chứng minh, chỉ biết mở miệng ra lấp liếm, vừa hay có thể cho mọi người thấy rõ được là cô ta có tật giật mình."Thủy An Lạc lại xuýt xoa, cái danh lòng dạ đen tối bậc nhất thành phố A này quả nhiên chỉ có thể là Sở Ninh Dực."Ninh Dực, cô Thủy, trùng hợp quá."Đúng vào lúc Thủy An Lạc định mở miệng hỏi thêm, giọng nói của Viên Giai Di bỗng vang lên.Sở Ninh Dực buông Thủy An Lạc ra, quay đầu lại nhìn người đang đẩy xe lăn tới.Thủy An Lạc bị buông ra, không hiểu sao lại cảm thấy mất mát trong lòng.Viên Giai Di nhìn động tác của Sở Ninh Dực, ý cười trong mắt càng đậmhơn.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chân cô ta, nhíu mày hỏi: "Bác sĩ nói sao?""Không thể đứng dậy được nữa, nhưng dù sao em cũng chấp nhận rồi.
Như anh nói đó thôi, tự làm tự chịu."