Sở Ninh Dực nhanh chóng thả lỏng cơ thể, anh ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc."Không có chuyện gì, để anh bảo chú Sở đưa em về trước." Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ nhẹ lên bả vai Thủy An Lạc một cái rồi quay người định đi.Thủy An Lạc cười khẩy một tiếng: "Sở Ninh Dực! Anh có ý gì đây? Anh muốn tôi nhìn xem tình cảm của anh và cô ta sâu nặng tới cỡ nào sao? Giờ thấy rồi nên lại muốn đuổi tôi đi chứ gì?""Thủy An Lạc, em nói linh tinh cái gì thế?" Sở Ninh Dực nhăn mày, cực kỳ không vui gắt lên."Chẳng cái gì cả." Thủy An Lạc nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đi thẳng.Sở Ninh Dực nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của cô.
Anh đã từng nói anh chẳng có tình cảm gì với Viên Giai Di nữa rồi, nhưng sao Thủy An Lạc vẫn cứ ôm khư khư lấy cái suy nghĩ đó.
Chuyện này khiến anh cảm thấy rất bực mình.Sở Ninh Dực tiến lên mấy bước kéo tay Thủy An Lạc lại, sau đó lại ép cô lên tường."Anh làm cái gì thế hả?" Thủy An Lạc tức giận lên tiếng.Sở Ninh Dực chậm rãi tiến đền gần, hơi thở ấm áp phun ra từ chóp mũi quấn quít phả thẳng lên mặt Thủy An Lạc, kèm theo hơi thở nóng rực.Trái tim Thủy An Lạc đập rộn ràng như sấm nhưng cô vẫn cố giả vờ trấn tĩnh.Sở Ninh Dực áp sát đến mức không thể sát hơn được nữa, phiến môi mỏng lạnh nhẹ nhàng đè lên gò má trắng nõn của cô, "Em đang ghen."Thủy An Lạc run bắn lên một cái, nhịp tim lúc này đã hoàn toàn rối loạn."Ai...!ai ghen chứ?" Thủy An Lạc nuốt nước miếng, nhưng vì hai tay đang bế con nên không thể nào đẩy người phía trước ra được.Nụ cười trên mặt Sở Ninh Dực càng sâu hơn, anh đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cô: "Thế nên anh có thể xem như đây là một tín hiệu tốt đấy nhỉ?" Thủy An Lạc ghen, điều đó có nghĩa là mối tình này không phải chỉ có một mình anh đang cố gắng.Thủy An Lạc mím môi cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh bất thường của mình."Anh thấy sao?" Thủy An Lạc vẫn gân cổ ngước lên nhìn Sở Ninh Dực, hoàn toàn không lộ ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy mình đang sợ hãi."Rất tốt." Sở Ninh Dực lên tiếng đồng