Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối lên lầu rồi lấy chìa khóa sơ cua đặt dưới cái thảm.Cửa phòng vừa được mở ra thì đèn trong phòng khách bất thình lình sáng lên.
Thủy An Lạc giật mình khẽ hô lên một tiếng, sau khi thấy rõ người đàn ông xuất hiện dưới ánh đèn mới cắn răng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa lại."Phong Ảnh đế, anh hết chỗ để ở rồi à? Phòng khách nhà tôi ở thích chứ?" Thủy An Lạc ảo não kêu lên, có trời mới biết lúc nãy cô sợ đến thế nào vì cứ tưởng có trộm vào nhà."Sao cô lại tới đây?" Phong Tứ không vui nói, hoàn toàn quên béng mất đây là nhà của người ta.Thủy An Lạc suýt chút nữa bị thì những lời này của anh ta làm cho nghẹn chết.
Cô tự nhiên đến quen thuộc lôi một cái giường con của Tiểu Bảo Bốiở trong góc phòng khách ra, sau đó tháo tấm vải trắng đang đậy phía trên xuống rồi đặt bé con vào.
Nhóc con vẫn ngủ say tít hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.Hay lắm!Thủy An Lạc khẽ vỗ về lên cơ thể bé nhỏ của cậu nhóc vài cái rồi mới quay đầu nhìn về phía Phong Phong."Thứ nhất, đây là nhà tôi! Ai cho anh quyền nói câu đó với tôi hả?" Thủy An Lạc bước từng bước tới gần anh ta, "Thứ hai, Phong Ảnh đế, anh ở nhàcủa tôi đã nói với tôi câu nào chưa? Đã trả tiền thuê nhà chưa? Phòng khách nhà tôi cũng đắt lắm đấy.""Đồ mê tiền." Phong Phong hừ lạnh một cái rồi tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.Thủy An Lạc lại bị anh ta chọc cho phát cáu.
Cô đi thẳng qua giật lấy cái chăn mỏng trên ghế.
Ngủ trên ghế của cô thì thôi đi, lại còn đắp chăn của cô nữa, đúng là vô pháp vô thiên.Phong Phong cau mày lại, tỏ rõ thái độ bực bội của mình."Thủy An Lạc, cô là con gái mà như thế à? Nửa đêm nửa hôm mà lôi lôi kéo kéo với một thằng đàn ông khác trong phòng khách! Cô không sợ Sở Đại xử lý cô hả?" Phong Phong chán ghét nói.Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Phong, cuối cùng cô mỉm cười nói: "Được thôi, vậy bây giờ để tôi gọi điện cho Sở Ninh Dực, nói cho anh ta biết có một thằng đàn ông sống chết bám trụ ở phòng khách nhà tôi xem thế nào nhé?"Phong Phong thấy Thủy An Lạc móc di động