Lúc này mặt Thủy Mặc Vân còn đen hơn cả An Giai Tuệ, nếu mặt của Thủy An Kiều không bị sưng thành cái đầu heo chắc cũng đen không kém, nhưng giờ chỉ thấy đỏ chứ chẳng thấy đen đâu cả."Cái thằng ranh Sở Ninh Dực này đúng là ngày càng quá quắt.""Tất cả là tại con khốn Thủy An Lạc đó..."Thủy An Kiều còn chưa nói xong đã bị An Giai Tuệ kéo giật lại, ý bảo cô ta im miệng."Mặc Vân, chuyện này có lẽ thôi đi vậy, có lẽ Lạc Lạc vẫn còn đang oán hận chuyện anh đuổi hai mẹ con nó ra ngoài.
Sau này An Kiều không đi tìm nó nữa là được." An Giai Tuệ tủi thân nói."Không được, chuyện này không thể cứ cho qua như thế được." Thủy Mặc Vân nói rồi liền đứng dậy tính đi ra ngoài tìm Sở Ninh Dực."Mẹ, sao mẹ lại không cho con...""Kiều Kiều, mẹ nói cho con nghe, phụ nữ càng tủi nhục thì đàn ông mớicàng yêu thương.
Con càng nói con không sao, đàn ông sẽ càng muốn đòi lại công bằng cho con." An Giai Tuệ đắc ý nói."Con cứ đợi hai mẹ con đê tiện đó bị ba con xử lý đi."Thủy An Kiều vốn đang tức điên lên nhưng nghe thấy mẹ cô ta nói vậy, trên gương mặt đầy vết thương liền nhếch lên một nụ cười xấu xí.***Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực về đến nhà.
Vì nghĩ cho sức khỏe của cô nên Sở Ninh Dực tạm thời giao Tiểu Bảo Bối cho chú Sở chăm sóc.Sau khi Thủy An Lạc quay về phòng, cô cứ nhấp nhổm không yên muốn đem chuyện trở về nhà mình ra nói, nhưng lại sợ nói ra rồi sẽ trở thành đối tượng hứng chịu bản lĩnh độc mồm độc miệng của ai đó, giả dụ như bị ví với chó là cô đã không muốn nghe rồi.Tất nhiên, không phải là Sở Ninh Dực không thấy vẻ ngập ngừng của cô, chẳng qua anh cố tình giả vờ như không thấy mà thôi."Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đi đã." Sở Ninh Dực nói xong liền quay người đi mất."Sở...""Có việc gì?" Sở Ninh Dực vừa đi đến cửa, thấy cô nói được một chữ thì không nói nữa, liền ngoảnh lại thì thấy người kia đang dựa lưng vào đầu giường.Thủy An Lạc tính toán trong đầu một hồi cuối cùng quyết định im lặng, cô cười hì hì nói: "Không có gì, không có gì." Hừm hừm, cô không muốn bị cái mồm độc địa của anh ta xỉa xói cho chết đâu, giờ cùng lắm cô chỉ là mẹ của con trai anh kiêm bảo mẫu thôi, cũng chẳng khá khẩm hơn Thủy An Kiều là mấy cả.Sở Ninh Dực nhìn cô một lần nữa rồi mới quay người rời đi.Thủy An Lạc thở hắt một cái, điện thoại bị tịch thu mất rồi nên giờ cô không liên lạc được với mẹ, tên kia cũng chẳng cho cô ra ngoài...!thế nàythì cũng có khác quái gì ngồi tù đâu?Sau khi Sở Ninh Dực ra ngoài, Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi trong cái xe nhỏ của mình chơi đồ chơi.
Chú Sở đứng bên cạnh trông chừng bé con, sau khi thấy Sở Ninh Dực bước ra liền nói: "Tiểu thiếu gia giống y như thiếu gia hồi còn nhỏ vậy.”Sở Ninh Dực cúi đầu xuống đúng lúc Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, cái miệng nhỏ cười toe toét trông ngô nghê, lúc nào cũng có nước miếng chảy ra, chắc chắn là hồi nhỏ anh không có chảy nước miếng như con trai anh bây giờ.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé con.
Tiểu Bảo Bối cười hì hì híp mắt lại nhìn daddy nhà mình, sau đó cúi xuống tiếp tục chơi đồ chơi trong xe, nhưng chắc tại ngồi hơi lâu nên bé con lật đật ngã nhào, nằm luôn ra cái xe nhỏ."Tôi ra ngoài một chuyến, bất kỳ là ai đến cũng không được mở cửa, kể cả phu nhân." Sở Ninh Dực nói rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.Chú Sở tò mò nhìn theo, chẳng phải...!phu nhân và chủ tịch đều đang đi nghỉ ở Mỹ sao?Nhưng đến chập tối, khi chú Sở nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa thì quả thật không thể không nói, thiếu gia nhà mình không đi làm thầy bói đúng là một tổn thất to lớn của giới bói toán.
Nhưng, nếu thiếu gia đã dặn không mở cửa, vậy thì ông cứ coi như không nghe thấy là được.Thế nên sau khi chuông cửa vang lên vô số lần, Thủy An Lạc không nhịn được nữa mà tỉnh lại.
Cô dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ đi ra ngoài định mở cửa: "Ai