Sở Ninh Dực mở cửa bước xuống xe, Hà Tiêu Nhiên cũng đã trông thấy anh liền mở cửa xuống xe chạy thẳng tới chỗ con trai mình: "Rốt cuộc con đang làm cái quái gì thế hả?"Sở Ninh Dực đóng cửa xe lại, tao nhã tựa người vào xe: "Mẹ thấy rồi đấy.""Sở Ninh Dực." Hà Tiêu Nhiên tức giận trừng mắt nhìn con trai.Sở Ninh Dực thờ ơ nhìn người mẹ đang tức điên lên của mình và vẫn nói với cái giọng điệu ngứa đòn đó: "Chẳng phải con vẫn đang cân nhắc sao, mẹ cuống cái gì, giờ con trai mẹ chọn người khác, mẹ không cảm thấy đây là chuyện tốt à?"Cái giọng điệu lõi đời đó của Sở Ninh Dực khiến mẹ anh tức muốn chết.“Còn cân nhắc cái gì nữa, mẹ nói cho con biết, ngày mai con phải kết hôn lại với An Thủy Lạc ngay.
Chuyện của An Phong Dương con đừng mơ mà nghĩ tới nữa." Hà Tiêu Phong nói rồi quay thẳng về xe mình.Trong xe, Sở Mặc Bạch chỉ lẳng lặng nhìn Sở Ninh Dực, con trai ông làm gì chẳng lẽ ông lại không biết, chỉ là ông không nói rõ ra mà thôi.Tiễn được mẹ đi rồi, Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía nhà mình.Kết hôn lại sao?Tạm thời anh không có cái suy nghĩ này.Sở Ninh Dực lên tầng.
Chú Sở đang dựa vào sofa chợp mắt một lát.
Giờ này Tiểu Bảo Bối tất nhiên cũng đi ngủ rồi.
Sở Ninh Dực đứng trước cửa, căn nhà đã không còn quá lạnh lẽo như trước kia nữa, nếu Tiểu Bảo Bối không ngủ hẳn là sẽ có tiếng thằng bé ê a nói, nếu Thủy An Lạc không ngủ thì anh cũng sẽ thấy được dáng vẻ cô cười nói với con."Thiếu gia?" Chú Sở chợt tỉnh lại lên tiếng chào."Chú về trước đi, ở đây cũng hết việc rồi." Sở Ninh Dực nói rồi bước vào phòng.Chú Sở gật đầu: "Thiếu gia, phu nhân...""Tôi biết rồi, vừa gặp dưới nhà xong." Sở Ninh Dực nói rồi đi tới bên giường, cúi đầu nhìn bé con đang ngủ chỏng cả vó lên trời, trên cái bụng be bé được đắp một chiếc chăn lông nhỏ, cánh tay và đùi lộ ra ngoài, trắng trẻo mềm mịn nhìn muốn cắn cho một cái.Chú Sở không nói nữa, dù sao cũng đã hết nhiệm vụ nên ông cũng về luôn.Tiểu Bảo Bối đang ngủ rất say, Sở Ninh Dực tuyệt đối sẽ không giống cô gái nào đó lúc nào cũng làm phiền không cho con nghỉ ngơi, anh chỉ nhìn thằng bé xong rồi đi thẳng lên tầng.Thủy An Lạc không ngủ được, cô đang rất phiền lòng, không phải vì chuyện người mẹ chồng cũ đến thăm mà là vì cuộc video call của mình với Kiều Nhã Nguyễn.
Không ngờ cô lại quên mất việc phải tìm chỗ thực tập trong kỳ nghỉ này.
Nếu không có chỗ thực tập vậy cô cũng khỏi mơ tới chuyện tốt nghiệp nữa.
Khoa Y vốn phải học năm năm, theo lý mà nói sau khi kết thúc năm tư thì mới đi thực tập, nhưng giáo viên của họ lại cứ khăng khăng bắt họ phải thực tập luôn ở năm tư mà cô thì vẫn chưa tìm được bệnh viện nào để thực tập cả."Mày đừng có than ngắn thở dài nữa, ba tao tìm cho tao một bệnh viện ở gần nhà rồi.
Bà cô à, hay là mày cũng tới đó với tao luôn đi." Kiều Nhã Nguyễn ở đầu dây bên kia nói."Thì tao cũng đang nghĩ đây, nhưng Tiểu Bảo Bối nhà tao thì phải làm sao, tao không đi được, không đi được!" Thủy An Lạc lăn lộn vài vòng trên giường nói."Hay là mày làm cho tao một cái báo cáo thực tập giả được không?""Mày đùa với tao chắc, cái này mà cũng làm giả được à? Có phải như các ngành khác đâu...!Mà chẳng phải cha của con trai mày là Sở Ninh Dực đấy sao? Sở thị có bệnh viện mà." Kiều Nhã Nguyễn hỏi lại."Chậc, đấy là cha của con trai tao, chứ chẳng có quan hệ gì tới tao hết á." Thủy An Lạc chậc chậc hai tiếng rồi lăn lộn thêm vài vòng, đang định dậy hoạt động giãn gân giãn cốt lại thấy "đại thần mặt than" nào đó đang đứngtrước cửa.Thủy An Lạc giật mình ngẫm nghĩ lại lời cô vừa nói, cũng không có câu nào đắc tội anh ta đâu nhỉ, nghĩ tới nghĩ lui, sau khi chắc chắn là không có cô mới yên tâm."Thì kêu cha của con mày tìm cho mẹ của nó một chỗ thực tập cũng đâu khó khăn gì.""Hơ, chị đây