Tiểu Bảo Bối tự dưng bị bế đi mất, Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc.
Cơ thể bé nhỏ của Tiểu Bảo Bối run lên, sao bé lại bị đổi vị trí thế này?Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn hai người kia, khóe miệng cô cong lên: "Sở tổng, bác sĩ Mặc, hai nhà các anh có ân oán gì với nhau là chuyện của các anh, nhưng xin đừng lôi tôi và con trai tôi vào chuyện này.
" Thủy An Lạc nói xong, xuyên qua hai người rồi đi thẳng.
"Đệch, chị dâu ngầu vãi, không ngờ chị ấy lại dám dùng cái giọng đó với anh họ!" Một tên nhóc trong đám người kia bỗng kêu lên, nhưng ngay sau đó liền bị mẹ cậu ta bịt miệng lại.
Sở Ninh Dực từ từ ngoảnh lại, cô anh lại càng lúng túng hơn.
Mặc Lộ Túc hơi nhếch môi, gật đầu với Sở Mặc Bạch ở phía trong một cái, sau đó cũng quay người rời khỏi đây luôn.
Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lông mày, ngay sau đó anh liền chạy ra ngoài đuổi theo Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối rời khỏi nhà lớn, nhưng muốn ra khỏi khu biệt thự cô cũng phải đi bộ mất cả tiếng đồng hồ.
Nên lúc Mặc Lộ Túc đuổi kịp cô, cô cũng chỉ mới vừa ra khỏi nhà lớn được khoảng vài trăm mét.
"Lạc Lạc.
" Mặc Lộ Túc giảm dần tốc độ xe, trượt kính xe xuống nhìn Thủy An Lạc đang ở ngoài.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng của Mặc Lộ Túc, cô ôm Tiểu Bảo Bối đứng lại.
Tiểu Bảo Bối thấy mẹ đứng lại, cặp mắt to tròn lại bắt đầu dò ra đa, nhanh chóng liền quét thấy mục tiêu.
"A ~" Tiểu Bảo Bối chỉ tay về phía chiếc xe đằng sau, bé không biết cái xe đó, nhưng biết daddy đang ở trong.
Thủy An Lạc nhìn theo hướng tay Tiểu Bảo Bối chỉ, quả nhiên liền thấy xe của Sở Ninh Dực đã lái tới, còn Tiểu Bảo Bối cũng chỉ khi nào quét thấy mục tiêu là daddy nhà mình thì mới vui sướng đến vậy thôi.
Thủy An Lạc nhìn hai người đàn ông đến một trước một sau.
Để tránh xảy ra chuyện tương tự, sau khi Sở Ninh Dực từ chiếc xe phía sau bước xuống, Thủy An Lạc liền đi thẳng tới chỗ của anh.
Khóe môi Sở Ninh Dực khẽ nhếch lên, xem như cô nhóc này biết điều.
Nhưng Thủy An Lạc vừa bước tới liền đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng anh, sau đó hung dữ nói: