"Bảo Bối, con vừa mới gọi gì cơ?" Sở Ninh Dực chưa từng nghĩ trên đời này lại có chuyện có thể khiến anh vui mừng như vậy, còn vui hơn cả lúc anh hoàn thành nhiệm vụ, khiến anh kích động hơn cả lúc thành công trong vụ làm ăn nào đó nữa.Vừa rồi rõ ràng Tiểu Bảo Bối đã gọi: Mẹ!Tiểu Bảo Bối vẫn tiếp tục chớp chớp tỏ ra đáng yêu.
Cậu nhóc giương cặp mắt to tròn của mình lên nhìn ba, sau đó lại ê a, không nói cái từ kia nữa.Hai tay Sở Ninh Dực run lên, ngay đến đầu ngón tay cũng run đến mức không nhận ra nổi.Tiểu Bảo Bối về bên anh hai tháng nay, lúc nào cũng chỉ nói ê a này nọ, ngay một chữ có ý nghĩa cũng chưa từng nói, nhưng hôm nay thấy anh nhắc đến mẹ thì cũng gọi mẹ theo anh kìa.Tiếc là, cô ấy không nghe thấy.Nhưng cũng đáng đời, ai bảo cô ấy tự dưng lại chạy theo người khác làm gì, Sở tổng kiêu ngạo thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng.Sau đó Sở Ninh Dực lại dỗ bé con gọi ba rồi gọi mẹ, nhưng Tiểu Bảo Bối lại chỉ nhe hai cái răng sữa trắng nõn của mình ra với anh, còn chảy cả dãi ra đáp trả, chứ không gọi mẹ nữa.Tài xế nhìn dáng vẻ tổng giám đốc đang bức ép rồi dụ dỗ bảo bối nhà mình qua gương chiếu hậu, cảm giác như tam quan sắp bị hủy hoại đến nơi, đây có còn là tổng giám đốc nhà anh nữa không vậy?Kinh khủng quá đi mất thôi!Sở Ninh Dực chú ý thấy sắc mặt dữ tợn của tài xế, lúc này mới ý thức được việc mình vừa mới làm.
Anh không nhịn được ngồi thẳng dậy, hắng giọng rồi đặt Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi, bế tử tế lại.Có vẻ như vừa rồi Tiểu Bảo Bối bị ba làm phiền, cái chân nhỏ cứ đá đá ba mình, tuy chân thì ngắn một mẩu, cũng không đá được cái gì, nhưng động tác đá người ta vẫn rất rõ ràng.Sở Ninh Dực cau mày, thằng nhóc này muốn làm phản đấy à?Vừa rồi mới tát anh một cái, giờ lại còn định đá anh nữa sao?Vì Tiểu Bảo Bối không đá được vào người ba nên có chút không vui, nhóc khua tay ê a muốn đứng đậy, nhóc không muốn ngồi nữa.Sở Ninh Dực gạt hai tay nhóc xuống, rồi bế