Sở Ninh Dực tìm cho Thủy An Lạc vài quả dại để ăn lót bụng, thấy cô ăn ngấu nghiến như hổ đói liền vươn tay lên xoa đầu cô: "Trời tối mình sẽ về."Thủy An Lạc gật đầu, nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống bôi lên chân cô thứ thảo dược gì đó mà cô hoàn toàn không biết."Anh biết mấy cái này hết hả?" Thủy An Lạc kinh ngạc hỏi, bản thân là một bác sĩ nên cô cảm thấy rất tự ti."Thảo dược thì anh biết nhiều hơn em." Sở Ninh Dực thản nhiên nói.Anh nói rất bình thản, nhưng Thủy An Lạc lại từ từ để quả xuống."Trước đây em từng đọc một bộ tiểu thuyết hôn nhân trong quân đội, trong đó có nói binh sĩ đặc chủng đều toàn tài cả, nhưng họ học những thứ đó đều là vì muốn bảo toàn tính mạng, anh cũng thế à?" Thủy An Lạc dè dặt hỏi.Sở Ninh Dực nhổ lá thuốc vừa nhai ra, đắp đều lên hai chân của cô rồi mới nói: "Chỉ trong tiểu thuyết mới thế thôi."Còn hiện thực thì tàn khốc hơn tiểu thuyết vài trăm lần cơ.Nhưng câu nói kia thì đúng, binh sĩ đặc chủng đúng là toàn năng, nhưng chính vì để bảo vệ tính mạng, cho nên trong bất cứ tình huống nào cũng cóthể học cách lợi dụng bất cứ thứ gì để giữ được mạng sống của mình.Giọng nói của anh vẫn thản nhiên như thế, như thể cuộc sống quân đội trước đây không phải là một phần trong cuộc đời của anh vậy.Thủy An Lạc nhìn quả trong tay mình, cảm giác đau rát trên chân trở nên mát lạnh.
Xử lý xong vết thương ở chân, anh bắt đầu xem xét các vết thương trên cánh tay của cô.Trong đống đất đá lở sạt mà người đàn ông này vẫn có thể thấy rõ thấy một cái cây bị gãy, có thể kịp thời tìm thấy cô, có thể dùng con dao găm đâm chuẩn xác vào điểm yếu của con rắn độc, trong rừng sâu có thể tìm chính xác được loại thảo dược có thể trị thương được cho cô.Ba cái chuẩn xác này, còn không đủ để chứng minh anh đã trải qua những gì trong quân ngũ sao?Ba cái chuẩn xác này, còn không đủ để chứng minh, trái tim anh từ trước đến giờ chưa từng rời xa một Sở Ninh Dực luôn hướng về chiến trường đấy sao.Cô nghĩ, trận hỏa hoạn đó nhất định đã khiến anh bị tổn thương rất sâu sắc."Sở