Thủy An Lạc hừ một tiếng, rồi lại cắn thêm cái nữa, kiêu căng nói:"Không ngon." Rồi cô còn nhổ phì phì mấy cái, toàn bùn là bùn.Nhưng Thủy An Lạc vừa nói xong lại bị Sở Ninh Dực đang cõng phía sau chuyển qua ôm ra đằng trước, hai tay anh đỡ lấy hai đùi của cô, để chân côkẹp vào eo mình, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô một cái.Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta một lần nữa cướp mất toàn bộ hơi thở.Bước đi của anh vẫn không dừng lại, nhưng cô thì từ phía sau lưng đã chuyển tới trước mặt anh.Sao cô lại bị chuyển ra phía trước thế này?"A..."Sở Ninh Dực bỗng cắn lên môi cô một cái, mang theo cảm giác tê dại.Cả người Thủy An Lạc run lên, nương vào ánh trăng để nhìn người đàn ông đang cách mình một khoảng cách nhất định này.
Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp vào eo anh, dưới mông là cánh tay cứng như thép của anh, tư thế này giống như khi anh vừa mới cõng cô, chỉ có điều giờ đã bị đổi chỗ mà thôi.Từ sau ra đằng trước chỉ trong đúng một giây, cô hoàn toàn không hiểu thay đổi kiểu gì mà nhanh được như vậy luôn."Tai ngon hay miệng ngon?" Sở Ninh Dực bế cô tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vẫn không quên trêu ghẹo cô.Có điều nụ hôn này không những không dập được ngọn lửa trong anh, ngược lại còn càng bừng lên mãnh liệt.Thủy An Lạc cảm thấy từ hồi cô quay về bên anh đến giờ, mỗi lúc anh lại sáng chế ra được một kiểu mới để hành hạ cô hơn.Đừng nói tới mấy cái dồn tường, dồn giường, dồn sofa, hay dồn gì gì đó tầm thường kia, chỉ tính cái dồn không khí của Sở tổng thôi cũng suýt chút nữa là hủy luôn cái eo của cô rồi, giờ lại chế ra nụ hôn xoay chuyển một trăm tám mươi độ thế này, Sở tổng nhà cô thật sự định khai phá ba trăm sáu mươi cách hôn đấy à?Thủy An Lạc mím môi không nói gì.
Cô dám cá chắc giờ cô có nói gì thì Sở