"Ha, úng não còn có giác quan thứ sáu cơ à? Thứ nhất còn chưa mọc rađược ấy.
" Sở Ninh Dực hừ lạnh, rõ ràng là bị cô chọc giận thật rồi.
Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, cô nhìn Sở Ninh Dực, chỉ hận không thể nhào tới cắn rách cái miệng độc địa kia của anh, để xem anh còn nói thế nào được nữa.
"Theo em thấy thì anh nghĩ em nghi ngờ Viên Giai Di cho nên mới đau lòng chứ gì?" Thủy An Lạc nghiến răng nói.
"Đúng là đau thật.
"Thủy An Lạc nghe thấy câu này, tim bỗng lạnh ngắt.
Cô biết mà, biết ngay người trong lòng anh vẫn là Viên Giai Di mà.
"Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Đau lòng cho con trai anh có một bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
Bà mẹ não còn chưa phát triển hoàn chỉnh.
Chưa phát triển hoàn chỉnh!Sao nghe câu này như đang chửi cô vậy!"Sở Ninh Dực! "Thủy An Lạc tức giận gào lên.
Nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc xéo cô một cái, quyết định tạm thời không nói chuyện với cô nhi đồng úng não này nữa, nếu không anh sợ sẽ không kiềm chế nổi mà bóp chết cô mất.
Thủy An Lạc bị ăn quả bơ to đùng.
Cho dù cô có nói gì Sở Ninh Dực cũng không để ý đến cô, cho nên cô chỉ có thể tức giận một mình, suốt dọc đường không nói lấy một câu.
Khi hai người đến nơi, chú Sở đã chờ sẵn ở bên ngoài, thấy Sở Ninh Dực xuống xe liền vội vàng bước tới, "Thiếu gia, đúng là đến đây thật, giờ đangở bên trong.
"Vừa xuống xe Thủy An Lạc liền nghe thấy chú Sở nói vậy, lúc ông nhìn cô, cô hơi cúi đầu xuống tỏ ý muốn chào.
Sở Ninh Dực chỉnh lại ống tay áo, lướt qua chú Sở bước tới nắm lấy tay Thủy An Lạc, dắt cô đi vào.
Anh muốn xem xem, một bác sĩ bình thường như Lâm Thiến Thần có thể trả giá thế nào để mời được một kẻ giết người.
Mà lúc này, trong phòng thăm viếng, Lâm Thiến Thần đang nhìn gã đàn ông trước mặt, một người mà cô ta không hề quen biết.
Người đàn ông kia lạnh lùng đứng đối diện cô ta, từ khi bước vào đến giờ không nói bất cứ câu nào ngoài đòi mật mã