Thủy An Lạc đứng sững lại, cô không thể tin nổi ngoảnh mặt nhìn Sở Ninh Dực, không ngờ anh ta lại dùng thủ đoạn kinh khủng như vậy để uy hiếp cô.
Hơn nữa, chỉ là một cuộc họp thôi mà, anh ta thiếu tí tiền đó sao?"Tôi nói này Sở Ninh Dực, bắt nạt một cô gái như tôi anh thấy hay ho lắm hả?" Thủy An Lạc cả giận nói."Có sức ở đây phí lời với tôi thì thà dùng nó đi đưa đống tài liệu này đi." Sở Ninh Dực nhíu chặt mày hơn.Thủy An Lạc đánh giá Sở Ninh Dực một lượt.
Cô vẫn đắn đo về độ chân thực việc anh bảo cô đi đưa đống tài liệu này.
Thấy anh cứ nhíu mày mãi, Thủy An Lạc liền nghĩ cha nội này chắc chắn không biết thế giới này còncó một thứ gọi là email rồi.Thủy An Lạc nghĩ Sở Ninh Dực không biết thì để cô dạy vậy, thế là cô liền giành lấy máy tính của anh, sau đó mở email lên."Tôi nói anh nghe này…”Thủy An Lạc đang nói, lúc ngẩng lên không may lại chạm môi vào mặt anh.Tất cả những thứ cô muốn thốt ra trong phút chốc đều bị chặn lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, ngoài nhịp tim của cô ra, dường như cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác cả.Thủy An Lạc muốn lùi lại, nhưng lại bị tay Sở Ninh Dực giữ chặt vào eo.
Anh không dùng quá nhiều sức nhưng vừa đủ để môi cô một lần nữa chạm vào má anh."Mặc Lộ Túc tới đây làm gì?" Sở Ninh Dực đè thấp giọng hỏi bên tai cô, nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực chất nghe kỹ sẽ thấy trong giọng nói đó có mang theo lửa giận không thể đè nén.Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, rõ ràng người bị gãy chân là Sở Ninh Dực nhưng sao giờ cô cảm thấy chân của mình mới có vấn đề vậy.Hai tay Thủy An Lạc chống lên ngực Sở Ninh Dực cố đứng dậy, nhưng bàn tay to lớn kia vẫn giữ chặt lấy eo cô."Anh ấy tới đây thì có liên quan gì đến anh không hả, Sở tổng?" Thủy An Lạc ngạo nghễ nói.Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại rồi kéo cô gần mình thêm một chút nữa:"Thủy An Lạc, đừng quên cô là vợ trước của tôi, là mẹ của con trai tôi.""Sở tổng, vợ trước không phải là vợ, mẹ của con trai có quyền tìm cha