Thấy ánh mắt không vui của Thủy An Lạc, sắc mặt Lâm Thiến Thần liền đổi.
"Lạc Lạc, em nói vậy là có ý gì?" Lâm Thiến Thần trầm giọng hỏi.
"Tôi có ý gì chẳng lẽ "chị họ" lại không biết?" Thủy An Lạc từ từ tiến sát lại gần cô ta.
"Tối qua chính chị đã động vào điện thoại của tôi đúng không? Chị còn xóa cả cuộc gọi và tin nhắn của Sở Ninh Dực nữa.
"“Lạc Lạc, chị hoàn toàn không hiểu em đang nói gì cả.
" Lâm Thiến Thần tỏ vẻ trách cứ nói.
"Chuyện lần này là sai sót của chị, nhưng sao em có thể vu oan cho chị như thế? Chị động vào di động của em lúc nào?"Thủy An Lạc chán nản nhìn cô ta: "Nói to như thế để cho ai nghe?""Thủy An Lạc!!!"Thủy Ạc Lạc lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lẽo phía sau, không nhịn được rụt cổ lại, sau đó bĩu môi rời đi.
"Ninh Dực, Lạc Lạc nó! " Lâm Thiến Thần tỏ ra vô cùng tức giận, một tay cô ta cứ đấm thùm thụp lên ngực như kiểu có thể bị tức chết bất cứ lúc nào vậy.
Sở Ninh Dực đứng trụ một chân, một tay vẫn còn chống vào khung cửa, hai hàng lông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng của anh lúc này rất tệ.
Lâm Thiến Thần có chút bất an trong lòng, dù sao thì cũng đúng là cô ta đã xóa cái tin nhắn kia đi thật.
"Lạc Lạc còn nhỏ, đừng chấp nhặt với cô ấy.
" Một lát sau, Sở Ninh Dực mới mở miệng nói, sau đó lại lò dò một chân đi về cạnh giường.
Thủy An Lạc đang ở góc cách đó xa xa nghe thấy lời của Sở Ninh Dực, không nhịn được cúi đầu mắng: "Ai nhỏ chứ!" Rõ ràng Sở Ninh Dực tin ả bạch liên hoa kia chứ có tin cô đâu.
***Thủy An Lạc vùng vằng đi khỏi đó, không ngờ lại va phải người đi trước mặt.
"Ai ui! "Cô bị va thẳng vào người kia nên chiếc usb trong tay cũng bị rơi xuống đất.
"Cô không sao chứ?" Một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ đen cuống cuồng nói, sau đó vội đỡ Thủy An Lạc dậy.
Thủy An Lạc xoa xoa cái mông bị ngã đau của mình rồi ngẩng lên trừng mắt nhìn người kia: "Đi đường không biết! "Thủy An Lạc còn chưa nói hết