Thủy An Lạc cúi đầu cắn môi, bàn tay được Sở Ninh Dực nắm lấy lại càng siết chặt.
"Lạc Lạc, ngoại trừ thân phận là anh trai kế của em, em có biết anh còn là ai không?" Lạc Hiên đột nhiên lên tiếng, định dùng khoảng thời gian đi đường này để nói qua chuyện quá khứ với bọn họ một lần.
"Không biết.
" Thủy An Lạc gắt gỏng nói.
"Anh là em họ của em, mẹ của anh Long Man Việt là chị ruột của mẹ em.
" Lạc Hiên bình thản nói, như thể đang thuật lại một sự thật vậy.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, trong đầu hiện lên vô số các thể loại kịch bản máu chó.
"Thế, thế mẹ anh đâu?" Thủy An Lạc sững ra trong chốc lát, câu duy nhất cô có thể thốt ra chính là câu này.
Hai chị em cùng yêu một người?Ôi mẹ ơi! Tệ hại chết đi được!"Mẹ của anh đã qua đời từ mười năm trước rồi.
" Lạc Hiên nhún vai, "Một tác giả tự do được truyền thông thế giới bình chọn là tác giả có giọng văn mềm mại nhất, lại chết vì trầm cảm, nực cười nhỉ?"Trầm cảm?Thủy An Lạc là sinh viên ngành Y, đương nhiên là không xa lạ gì với từnày, đây chính là một căn bệnh thần kinh rất nguy hiểm.
Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực, trong lòng cô bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay cô, ra hiệu cho Lạc Hiên nói tiếp, chuyện này có liên quan đến nhà họ Long.
Lạc Hiên với tay lấy ly rượu vang đỏ đang đặt trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm.
"Ngay từ đầu người mà ba anh yêu chính là dì, còn mẹ anh thì yêu một họa sĩ tự do.
" Lạc Hiên bắt đầu kể lại, hướng ánh nhìn sang phía Thủy An Lạc.
"Sau đó thì sao?" Thủy An Lạc tò mò không biết tại sao anh ấy lại nhìn mình.
"Sau đó, người họa sĩ đó chết.
"Á! "Vậy cũng đâu có liên quan gì đến mẹ em và ba anh đâu.
" Thủy An Lạc vẫn không khỏi tò mò.
"Sau đó, mẹ anh đúng vào thời điểm ấy liền mắc chứng trầm cảm.
" Lạc Hiên nói, ly rượu vang đỏ trong tay đã cạn tới đáy, "Em cũng biết đấy, những người mắc bệnh này đều sẽ có những lúc vô cùng cực đoan, thế nên! ""Không hiểu! " Thủy An Lạc sợ mình nghĩ ngợi lệch lạc nên hy vọng anh có thể tự mình nói ra, đừng bắt cô đoán nữa.
"Mẹ anh liền xen vào