"Thế nên, mẹ em vì quá đau lòng nên mới rời khỏi đây, sau đó liền quen biết ba em, sau đó thì sao?" Thủy An Lạc chớp chớp mắt.
Có điều cô chớp mắt xong thì hai người còn lại đều nhìn cô như một đứangớ ngẩn, đó là ba em đấy, em nói xem sau đó thì sao?À thì! Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, được rồi, cô đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi.
"Thế ông ấy không biết chuyện ba mẹ em từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng nhau rồi à?" Thủy An Lạc bĩu môi.
Thực ra từ lúc An Giai Tuệ đưa Thủy An Kiều đến nhà cô, mẹ cô đã hoàn toàn mất lòng tin ở ba cô rồi.
Hoặc nên nói là, từ khi cái con mụ An Giai Tuệ đó xuất hiện, thực ra là mẹ cô đã biết cả rồi.
Lạc Hiên ngửa ra sau dựa vào thành ghế, ánh mắt anh trở nên mông lung, "Có thể là biết, hoặc có thể là không.
"Thủy An Lạc cúi đầu, bác của cô bởi vì phải chịu cú shock tình yêu đó cho nên không muốn những người xung quanh mình được hạnh phúc, điều này cũng có thể dùng phương diện Y học để giải thích cho qua được.
Nếu như người họa sĩ kia không chết, có lẽ cô cũng sẽ không tồn tại đâu nhỉ.
Mà chuyện của ba mẹ cô, e rằng chỉ có mẹ cô mới có thể nói cho cô biết mà thôi.
"Không đúng, cái này thì có liên quan gì đến chuyện mẹ em không nói cho em biết chuyện bà kết hôn chứ?" Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra, không vui nhìn Lạc Hiên, dường như đang muốn nói: Bé còn nhỏ, anh đừng có lừa bé đây.
Sở Ninh Dực nhướng mày, rõ ràng là đang cảm thấy kinh ngạc: Cô vợ nhà anh sao hôm nay tự dưng lại thông minh thế!Thế mà còn biết nhớ ra mục đích chính kìa!Lạc Hiên cũng ngẩn ra, mất một lúc sau anh mới thản nhiên nói tiếp: "Anh có nói là sẽ giải thích chuyện đó với em đâu?"Thủy An Lạc sững ra, quay sang nhìn ông xã nhà mình một cách tộinghiệp, thế là em lại bị lừa à?Cô hào hứng nghe lâu như thế, kết quả chẳng liên quan quái gì đến chuyện mà cô muốn biết cả.
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu bà xã của mình, đúng là gừng càng già càng cay, vợ anh không phải là đối thủ của anh ta cũng là phải thôi.
"Đến nơi rồi em có thể tự hỏi mẹ.
" Sở Ninh Dực an ủi cô.
Thủy An Lạc gục đầu lên bả vai Sở Ninh