Con tim đau thắt, cảm giác như bị ai đó xé ra vậy.Hai chân đang phát đau của Thủy An Lạc dần trở nên chết lặng, ngay cả lớp vở ngụy trang của cô cũng không còn cách nào để tiếp tục duy trì được nữa.“Vậy là anh cũng giống như ông ấy, không cần tôi nữa rồi có đúng không?” Thủy An Lạc cười cay đắng.
Nếu không nhờ bàn tay của anh vẫn giữa chặt lấy vai cô thì có lẽ cô đã ngã xuống rồi.Cô cứ như một con ngốc luôn tỏ ra tự tin đầy mình trước mặt Viên Giai Di, nói cho cô ta biết bản thân cô tin tưởng Sở Ninh Dực đến mức nào, nhưng kết quả thì sao đây?Sở Ninh Dực nghe được câu nói vừa đau đớn lại bi thương của Thủy An Lạc, trong lòng anh ngoài lửa giận còn có thêm cảm giác đau xót.
Việc anh đối xử tốt với cô từ trước đến nay chẳng lẽ không để lại bất cứ thứ gì trong lòng cô sao?“Được thôi, chẳng phải cũng giống như một năm trước thôi sao, chúng ta vẫn theo quy tắc cũ mà làm, ngoài còn ra tôi không cần gì nữa hết, tôi...”“Tấm hình này là từ mười năm trước!” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng cắt ngang lời của Thủy An Lạc.Thủy An Lạc còn dưa nói dứt câu liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt mình.Sở Ninh Dực phẫn hận nắm chặt lấy bả vai cô, “Thủy An Lạc, tới khi nào thì em mới có thể thu lại cái dáng vẻ uất ức đó của em lại hả.
Mà kể cả tấm ảnh đó là thật thì đã sao? Chẳng lẽ em sẽ không giành anh về sao?”Nếu như cô có thể đoạt anh lại thì anh cũng không để tâm đến việc bản thân bị coi là một món đồ đâu.Vì cô mà anh đã hèn mọn đến mức độ này.Trong mắt Thủy An Lạc vẫn mang theo vẻ không thể tin được, ảnh này là từ mười năm trước?Nhưng mà tại sao lại trùng hợp như vậy được?Chẳng lẽ lúc đó Viên Giai Di cũng ngồi xe lăn sao?Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng khiếp sợ của Thủy An Lạc thì nhất thời đùng đùng nổi giận, anh dứt khoát cúi đầu rồi hung hăng hôn lên đôi môi của cô.
Cô gái ngu ngốc này, cái dáng vẻ bất lực kia khiến người ta chỉ muốn bóp chết, nhưng lại khiến anh cảm thấy đau lòng nhiều hơn.“Ối...” Môi của Thủy An Lạc bị anh cắn phát đau, nhưng người này đâu cóý định sẽ bỏ qua cho cô, hai phiến môi bị tách ra, người cũng bị anh bế bổng