Tờ mờ sáng hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ từ từ thay thế ánh trăng dịu dàng.Nguyên một đêm Thủy An Lạc bị thay đổi đủ các loại tư thế hành hình, lúc này người đàn ông đang phủ trên người cô vẫn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.Hai chân Thủy An Lạc kẹp chặt lấy hông của anh, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào cả.“Không...!không muốn nữa.” Giọng của Thủy An Lạc đã trở nên khản đặc, đó là thành quả của cả một buổi đêm bị nghiền ép mà tạo thành.“Một lần cuối cùng!” Sở Ninh Dực trầm giọng lên tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô như đang trấn an cô gái trong lòng mình.Thủy An Lạc dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình đánh vào vai anh nhưng chẳng khác nào muỗi đốt inox cả.
Câu này anh đã nói nguyên một đêm rồi.
Đúng là lời đàn ông nói lúc trên giường không thể nào tin được.Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng chiếu vào căn phòng, nương theo màn kết thúc của lá cờ đã phấp phới cả một đêm kia.Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thủy An Lạc mệt đến nỗi ngay đến một ngón tay cũng không muốn động nữa, còn tinh thần của Sở Ninh Dực thì rõ ràng lại rất tốt, còn bế luôn cô dậy đi tắm.Cả cơ thể Thủy An Lạc lúc này đã mệt mỏi cực hạn, nhưng cô lại chẳng thể nào ngủ nổi.“Tấm ảnh kia.” Thủy An Lạc lên tiếng, thanh âm khản đặc nói không ra lời.Sở Ninh Dực xả nước rồi ôm cô bước vào, sau đó mới tựa vào thành bồn tắm mà cúi đầu nhìn người trong lòng.Trước đó cô đã khóc rồi, sau vì lại khóc tới hơn nửa đêm, hai mắt lúc này đã sưng đỏ, cánh môi anh đào cũng hơi sưng lên, dáng vẻ như đã bị người ta “yêu thương” mạnh bạo.“Tấm ảnh này đúng là ảnh từ mười năm trước.
Khi đó chú Viên mới xảy ra chuyện không bao lâu, anh thì mới xuất ngũ.
Tâm trạng Viên Giai Di đợt đó không tốt nên mới ngã từ cầu thang xuống khiến chân bị thương.” SởNinh Dực nhẹ giọng lên tiếng giải thích.Cho nên mới trùng hợp tạo thành cảnh tượng như vậy?Thủy An Lạc hơi mím môi, mười năm trước, lại là sự kiện xảy ra từ mười năm trước kia, cô nhớ hình như cô đã từng gặp ba của Viên Giai Di, ở ngay trong nhà của mình.Ba và mẹ cãi nhau cũng là vì ba của Viên Giai Di, nhưng mẹ lại nói không nhớ nữa.Sở Ninh Dực nói xong nhưng không nghe được câu trả lời của Thủy An Lạc.
Anh cúi