Mặc Lộ Túc sẽ làm gì?Người em họ kia của anh sao?Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn người con gái đang lo lắng cho mình, hôn lên môi cô một cái.
“Có thể làm gì được?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Trước sau chẳng qua cũng chỉ có thể làm đảo lộn Sở gia một lần, vừa hay, có những thứ công khai ra cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu.
”Thủy An Lạc nhìn vẻ tự tin của anh, bắt đầu suy nghĩ, không phải hôm qua cô đã xen vào việc của người khác đấy chứ?“Vậy em yên tâm rồi.
” Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ ngực mình nói.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, dắt cô bước ra khỏi thang máy, thấp giọng ghé bên tai cô nói, “Lo cho anh đến thế cơ à?”“Em lo cho tiền của em thôi?" Thủy An Lạc trợn mắt nói, người đã bị đẩy lên xe.
Thủy An Lạc ngồi trong xe nhìn Sở Ninh Dực bước vòng qua lên xe,“Sau chuyện lần này Viện trưởng Kiều sẽ về hưu sao? Sức khỏe của bà hình như không được tốt lắm.
”“Chắc là vậy.
” Sở Ninh Dực đưa tay lên bóp trán, nhìn Thủy An Lạc đang tựa lên vai mình: “Có một số việc đừng bắt bản thiếu gia đây phải dặn dò ra lệnh mãi, không được! ”“Không được gặp đàn anh, không được đi tìm anh ấy chất vấn, không được nói anh ấy đừng làm gì cả.
” Thủy An Lạc nói, nghiêm túc giơ tay lên thề, “Anh Sở, em xin thề, chỉ cần không phải chuyện ngoài ý muốn, em tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm anh ấy.
”Ngoài ý muốn?Chủ động?Sở Ninh Dực không hề hài lòng với sự cam đoan này của cô, ánh mắt nhìn cô trái lại còn nguy hiểm hơn.
“Em chơi chữ với bản thiếu gia đấy à?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc gân cổ nói: “Thành phố A lớn như vậy, anh không thể lược bỏ hết xác xuất ngoài ý muốn được.
Em có thể đảm bảo không chủ động đi tìm anh ấy đã là tốt lắm rồi.
”“Có thể không cho em đi làm nữa, xác suất đó sẽ thành không.
”“Anh Sở, anh Sở, em đảm bảo, ở bệnh viện cũng tuyệt đối bằng không, đúng, bằng không.
” Thủy An